Chương trước
Chương sau
Danh ngạch tiến vào Cổ chiến trường rất nhanh đã được xác định, Tất Nhàn cùng ba người Cự nhân tộc khẳng định là đi vào rồi, Phật giáo ba người, Vân gia ba người, Cự nhân tộc ba người, Huyền Âm Môn ba người, Dạ Chi Hoàng ba người, Đầu đà lão tổ ba người, Hợp Hoan lão tổ cùng một vị Đao khách thực lực không thua gì Hợp Hoan lão tổ, tổng cộng là hai mươi bốn người, những người khác thì thật có lỗi, nếu như thưòng lui tới bọn họ khẳng định sẽ có bảy tám danh ngạch nhưng lần này bất đồng, nếu không cho chín người kia vài danh ngạch thì còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
"Các ngươi có ý tứ gì, sao chỉ cho chúng ta bốn danh ngạch". Lần này nói chuyện không phải là nam tử tóc hồng, người này mặc Vân văn trường bào.
Vân Trung Hạc nói:"Ngượng ngùng quá, chúng ta bên này trước kia đã có quy củ, chỉ có thể đạt tới Khuy đạo cảnh giới hoặc là cấp bậc Võ tông thì mọi người mới có thể mang theo hai người nữa đi vào".
Trong đó một thanh niên tuổi còn trẻ, ước chừng ba mươi nhìn Đầu đà lão tổ lạnh nhạt nói:"Thực lực của ngươi thường thôi, ngay cả Khuy đạo cảnh giới cũng chưa đạt tới, sao còn muốn mang theo hai người".
Đầu đà lão tổ ánh trừng mắt nói:"Có thể cho các ngươi bốn danh ngạch dã là không tệ rồi, còn muốn lấy danh ngạch của lão tổ ta sao".
Nghe vậy, toàn bộ chín người đi ra phía trước, thanh niên kia cười lạnh nói:"Ngươi tốt nhất là nghe ta nói một lời, nếu trong chúng ta có ai không thể đi vào thì ngươi cho rằng tâm tình bọn họ thoải mái sao? Nếu họ không cẩn thận hủy hoại mất hoa thảo nơi này thì đừng trách ta không đề tỉnh các ngươi trước".
Đầu đà lão tổ thở hổn hển vài cái rồi hừ lạnh một tiếng quay đi không nhìn tới bọn họ nữa, hiển nhiên cũng sợ những người này ra tay với Bạch Đà sơn.
"Còn các ngươi nữa cũng vậy". Đắc ý cười cười, thanh niên lại đưa mắt nhìn về hướng Dạ Chi Hoàng.
Dạ Chi Hoàng sắc mặt như thường nói:"Ta không ý kiến".
"Tốt lắm!" Thanh niên vừa lòng với thái độ của Dạ Chi Hoàng.
Cuối cùng, hắn đem ánh mắt chuyển hướng về phía Trương Hiểu Vũ nói:"Hành vi của của ngươi thật sự là rất buồn cười, nơi này có ai mà không là tồn tại đã ngoài Võ tông, ngươi mang theo hai Võ hùng nhưng lại là nữ, tuy rằng bộ dạng khá tốt nhưng không ổn".
Cười khẽ thành tiếng, Trương Hiểu Vũ nói:"Ta có một biện pháp cho tất cả các ngươi đi vào".
"Ngươi muốn nói cái gì".
Trong mắt sinh ra sát khí, Trương Hiểu Vũ nhe ra hàm răng trắng noãn nói:"Thì ta giết một người trong các ngươi đi, như vậy không phải vừa đủ sao?"
"Hảo đại khẩu khí, chỉ bằng vào ngươi sao". Chín người kia vẻ mặt đầy sát khí nhìn Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ thấy vậy thì tiện tay chém ra một đạo hồ quang, cách đó mấy ngàn thước, một ngọn núi vô thanh vô tức bị cắt mất đỉnh núi rồi hắn nói:"Ta mặc kệ các ngươi có phải là người của Thượng cổ môn phái hay không, nếu chọc giận ta thì ta giết không tha".
Đầu đà lão tổ hốt nhiên đối với Trương Hiểu Vũ sinh ra một tia thưởng thức, người này khi còn là Võ hùng đã dám đối nghịch với mình, nay thực lực của hắn so với trước kia thì còn mạnh hơn mấy chục lần, bảo hắn lui bước đó là chuyện không tưởng.
"Vậy thì tiếp ta một quyền đã, xem ngươi có tư cách nói lời này không ". Trong đám nam tử tóc hồng, tên cầm đầu nhảy ra vung quyền đánh về hướng Trương Hiểu Vũ, nhìn từ kình lực thì so với nam tử tóc hồng lúc trước còn mạnh hơn một bậc.
Cốt nguyên lực đã tu luyện đến cấp bậc Đại võ sư, lúc này Thần ma thể của Trương Hiểu Vũ đã bị kích thích nhè nhẹ, hắn đi tới trước, tuy rằng còn không thể sánh với Cự nhân hoàng nhưng so với khi đó, thực lực của Trương Hiểu Vũ chiếm vào khoảng một thành. Một thành này nhìn như không nhiều lắm nhưng sức chiến đấu ít nhất đã tăng lên gấp đôi.
Tay phải vươn ra trước, Trương Hiểu Vũ lập tức nắm lấy quyền đầu của nam tử tóc hồng lắc đầu nói:"Quá yếu, ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một hô hấp là đủ". Nói xong hắn nhắc đối phương lên rồi hung hăng ném ra phía trước mặt.
Oanh một tiếng, mặt núi phía trước bị vỡ ra một cái đại động sâu không lường được, nam tử tóc hồng không biết bị lún sâu vào đến chỗ nào.
Lần này ánh mắt mọi người nhìn về phía Trương Hiểu Vũ đều mang theo sự sợ hãi, thân thể đạt tới tình trạng này đã tiếp cận với bất phôi thân rồi, hơn nữa từ thủ đoạn cắt đỉnh núi lúc trước thì xem ra Lôi thuộc tính đã đạt tới Khuy đạo hậu kỳ, là tồn tại cùng cấp bậc với đám người Vân Trung Hạc.
Chiến đấu một đối một, lúc trước Băng tông Tất Nhàn là không có đối thủ, còn giờ khắc này thực lực của Trương Hiểu Vũ nghiễm nhiên đã được xếp vào hàng cao thủ đệ nhất, sao để bọn hắn uy hiếp chứ, việc trả thù thì cũng là sự tình sau này.
"Quên đi, lão nạp cho các vị một danh ngạch, Ngộ Hải, ngươi ở lại đi". Pháp Thông hiểu rõ những người này tự giữ thân phận tôn quý, nếu không cho bọn họ đi vào nhất định sẽ phá hư cảnh quan bốn phía, tuy không dám đến các đại môn phái nhưng người thường sẽ bị tao ương.
Tên hòa thượng vẻ mặt lạnh lùng kia cúi đầu nói:"Dạ, sư phụ".
Oanh, tên nam tử tóc hồng lúc này mới chui từ dưới lòng núi ra, hắn xông lên muốn liều mạng cùng Trương Hiểu Vũ những lại bị người khác ngăn lại nói:"Đường chủ, quên Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
đi, chúng ta đều có thể đi vào, lão hòa thượng đã cho thêm một danh ngạch rồi".
"Kỳ lân phủ chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu".
Trương Hiểu Vũ nói:"Ta sẽ chờ". Hắn đang nghĩ liệu có nên giết luôn bốn người này hay không, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi. Cho dù giết bọn chúng thì tin tức cũng sẽ lộ ra ngoài, khiến cho hai phái nảy sinh đại chiến, tuy bản thân hắn không sợ nhưng Huyền Âm Môn trước mắt còn chưa có thực lực này.
Vân Trung Hạc quan sát thấy trên đài truyền tống lóe ra một tia sáng thì mở miệng nói:"Đến rồi, có thể xuất phát rồi".
Truyền tống trận vào Nhị cấp Cổ chiến trường cần có thượng phẩm nguyên thạch, đợi sau khi cho vào mấy trăm khối thượng phẩm nguyên thạch, trên truyền tống trận quang hoa chợt đại phóng rồi mọi người nhất tề đi tới.
Một quầng sáng chói mắt bao lấy mọi người rồi bay vụt vào bên trong thiên mạc.
Trong một thế giới rộng lớn khác, trên một tòa truyền tống trận hào quang nở rộ, theo sau là hai mươi tám người xuất hiện, đúng là đám Trương Hiểu Vũ.
"Nơi này chính là nhị cấp Cổ chiến trường sao, cũng không có gì đặc biệt?" thanh niên mặc vân văn trường bào khinh thường nói.
Vũ hoàng cười lạnh nói:"Nhị cấp truyền tống trận mỗi lần truyền tống thì nơi được đưa tới cũng không giống nhau, đại đa số địa phương đều tương đối an toàn, có đôi khi một Võ hùng cao thủ cũng thuận lợi lấy được Nguyên khí cùng Nguyên giáp nhưng cũng có tỷ lệ không nhỏ trường hợp gặp nguy hiểm cực độ, ngay cả đỉnh phong Võ tông cũng không có thể giữ được tánh mạng".
Nơi này là một mảnh bình nguyên quảng đại, nhìn ra xa xa không thấy biên giới đâu.
Pháp Thông chỉ vào một ngôi sao bên trái nói:"Chúng ta đi theo hướng ngôi sao kia, chỉ có theo nơi đó mới có thể trở về".
"Chúng ta đi trước đi ". Người Kỳ lân phủ vận khởi nguyên lực rồi phóng lên cao. Chợt bang bang, chín người đều toàn bộ ngã xuống.
"Con mẹ nó, sao lại thế này".
Vân Trung Hạc nói:"Đã quên nói cho các ngươi biết, nhị cấp Cổ chiến trường cấm phi hành, tu vi cao tới đâu cũng vô dụng".
"Cái địa phương quỷ quái gì thế này, chúng ta chạy đi vậy".
Kim vương hừ lạnh nói:"Không biết sống chết".
"Đừng động tới bọn họ, chúng ta đi thôi, hy vọng vận khí tốt". Vân Trung Hạc nói.
Đi được ước chừng hơn mười dặm đường thì bốn phía đột nhiên truyền đến vô số tiếng sói tru, tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tới gần, mặt đất cũng bắt đầu chấn động.
Chỉ chốc lát sau, một bầy sói đông đặc đem phạm vi hơn mười dặm vây chật như nêm cối, bầy sói đông nghìn nghịt tựa như hành quân đánh giặc vậy.
"Không có việc gì đâu, chỉ là tam giai hoang thú Phún hỏa lang thôi". Mọi người đều thở phào một hơi, tam giai hoang thú với số lượng hơn tuy cũng đáng sợ nhưng nơi
này ngoại trừ Lạc Thi Thi cùng Lý Tú ra thì tất cả đều là cao thủ nhất lưu, sao lại sợ bọn chúng chứ.
Bầy Phún hỏa lang bắt đầu công kích, hỏa diễm cầu phô thiên cái địa điên cuồng đánh tới làm cho cả không gian biến thành hỏa diễm thế giới, nhiệt độ chợt tăng vọt.
Lúc này đoàn người cũng phản kích lại, mỗi người tùy tiện đánh ra nhất chiêu đều đem đại phiến hỏa diễm kia xé rách, sau đó thừa thế dễ dàng tiêu diệt hơn ngàn con
Phún hỏa lang.
"Ha ha, giết như vậy mới thích!" ba người Cự nhân tộc không thèm để ý đến hỏa diễm thiêu đốt ở trên người, mỗi một quyền đánh ra đều có khí lãng màu trắng cắt qua hư không rồi nổ tung giữa bầy sói, trong nháy mắt giết chết ít nhất hơn một ngàn con Phún hỏa lang.
Khí nguyên lực của Vân Trung Hạc tại thời điểm này cũng biểu hiện ra uy lực lớn lao, chỉ thấy một mảnh đại khí màng rộng vài trăm thước sinh ra đem hơn một ngàn con sói quây lại, sau khi khí màng biến mất thì một ngàn còn Phún hỏa lang kia đã biến thành một viên đại huyết cầu cỡ mấy thước.
Còn muốn nói đến tốc độ giết sói của ai nhanh nhất thì khẳng định là Băng tông Tất Nhàn rồi. Nguyên lực của hắn là thâm hậu nhất, một quyền đánh ra là gần hai ngàn Phún hỏa lang bị đóng băng, bầy sói phía sau cũng nhất thời bị cản trở mà ngao ngao kêu loạn lên.
"Ta chưa từng trải qua trường hợp nào như vậy", trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tú mồ hôi rịn ra, bảo đao trên tay mỗi một lần chém ra đều giết được hơn mười Phún hỏa lang.
Lạc Thi Thi cũng hưng phấn nói:"Mỗi ngày đều giết chóc như vậy thì khó trách có thể rèn luyện được tâm thần".
Tùy tay đánh ra một đạo hồ quang vào trong bầy sói mà mở ra một cái lôi điện thông đạo thẳng tắp, Trương Hiểu Vũ nói:"Đây cũng là nguyên nhân mà ta mang hai cô vào đây đó".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.