"Tiền bối, ta có một số việc cần phải xuống đây một chút." Trương Hiểu Vũ nói với Vũ Hạo. Vũ Hạo không thèm để ý nói: "Ngươi đi đi!" Thân hình vừa chuyển, Trương Hiểu Vũ hướng về phía trước chạy bay đi, Lạc Thi Thi và Lý Tú đi theo phía sau hắn một tấc cũng không rời. "Yêu Dạ đại tỷ, không biết tỷ muốn tới đi đâu vậy." Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói. Nét mặt Yêu Dạ tươi cười nói: "Ta đang muốn đến chỗ các ngươi để làm khách, không thể ngờ được chính ngươi đã chạy tới đây, không biết ngươi có rảnh đến Hoa Gian Phái của ta ngồi một chút hay không?" Trương Hiểu Vũ ái ngại nói: "Thật có lỗi, ta hiện tại phải đi tới Bắc Vực, chỉ sợ không có thời gian." Trương Hiểu Vũ nhớ Yêu Dạ đã từng mời qua hắn, bất quá một mực không có thời gian, về sau lại trực tiếp quên mất, hiện tại nhớ tới vô cùng áy náy, uổng công người ta coi trọng chính mình như vậy. Yêu Dạ thất vọng nói: "Vậy cũng thật không may, tìm ngươi không đúng dịp, xem ra ta chỉ có thể dẹp đường hồi phủ mà thôi." "Yêu Dạ Đại tỷ, lần sau có cơ hội nhất định ta sẽ đi Hoa Gian Phái một chút, lần này đã để ngươi thất vọng rồi." Yêu Dạ cười nói: "Không có việc gì, ta là loại người nhỏ mọn như vậy sao?" "Vậy ta đi trước." Không muốn để Vũ Hạo tiền bối đợi lâu, Trương Hiểu Vũ chỉ có cách cáo từ trước. "Tốt." Nhìn Trương Hiểu Vũ và hai người kia bay đi qua hướng bên kia, nữ tử bên cạnh Yêu Dạ mất hứng nói: "Cứ như vậy bỏ chúng ta đi, uổng công chưởng môn ở Tông Môn Đại Hội chiếu cố hắn như vậy, thậm chí không tiếc phải đắc tội cùng Đầu Đà Lão Tổ." Yêu Dạ nói: "Tốt rồi, còn nhiều thời gian mà, ta thấy hắn cũng không phải cố ý." Lúc này, Trương Hiểu Vũ chợt quay đầu, lớn tiếng nói: "Yêu Dạ Đại tỷ, từ nay về sau có chuyện gì cần tìm ta, chỉ cần Trương Hiểu Vũ này có khả năng giúp được tất nhiên sẽ không cự tuyệt." Yêu Dạ nghe vậy thì nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Nghe được những lời này của ngươi là được rồi." "Cái này còn không tệ lắm." Sự bất mãn chúng nữ lập tức tiêu tán, thầm nói. "Chúng ta trở về đi!" Yêu Dạ nói. Lạc Thi Thi cảm khái nói: "Yêu Dạ tiền bối ở trên Tông Môn đại hội cũng rất xem trọng ngươi, nhãn lực so với những người khác tốt hơn nhiều." Trương Hiểu Vũ cười nói: "Yêu Dạ Đại tỷ vì giao hảo với ta không tiếc đắc tội Đầu Đà Lão Tổ, chính là vì như vậy mới khiến cho người coi trọng." Xuyên qua Chu Tước Quốc, mọi người đi tới vùng đất thuộc về phía tây Nam Vực, ở một bến tàu nội hải. Một chiếc thuyền cấp Hải Thú thả neo ở trên bến tàu, hơn trăm Dực Nhân chiến sĩ đứng vững bên trên boong thuyền, đều là những chiến sĩ tinh nhuệ được Vũ Hạo mang tới từ Bắc Vực, ở trong này thủ hộ đội thuyền. Về phần Dực Nhân chiến sĩ thì mỗi người đều có cánh, hơn nữa mỗi người đều có được thực lực cấp bốn, nói chung không đi thuyền ngược lại thoải mái hơn một chút, bất quá trên biển rộng đối mặt với thời tiết thiên biến vạn hóa, dưới Dực Nhân cấp năm chỉ cần bị sét đánh trúng thì chắc chắn tránh không được trọng thương, mà cho dù là Dực Nhân chiến sĩ cấp năm cũng không dám xuyên thẳng qua tia sét, trừ phi đạt tới tu vi như Trương Hiểu Vũ hay là Vũ Hạo mới có thể tùy tâm sở dục. Mọi người leo lên thuyền lớn, lập tức bắt đầu lên đường đi về phía Tây Vực, chỉ có thông qua Tây Vực thì mới có thể đi tới Bắc Vực, cũng có thể vượt qua Tây Vực, từ hải ngoại tiến vào phạm vi Bắc Vực, nhưng chắc không có ai lựa chọn đường đi phí thời gian như vậy. Nguồn: truyentop.net Vũ Hạo nói: "Tây Vực có sông Xích Viêm trải ngang nam bắc, nếu không muốn đi thuyền đến Bắc Vực thì chỉ có thể đi qua từ hải ngoại để tránh động chạm nó." Bọn người Trương Hiểu Vũ nghe thế cảm thấy nghiêm túc, Nam Vực từ phía Nam đến phía Bắc tối thiểu phải hai mươi vạn dặm, sông Xích Viêm hai bên đều hợp với biển rộng, dài đến mức làm người ta kinh hãi, hơn nữa nó cũng không thẳng tắp như Trường Giang, mà là uốn lượn qua lại, phỏng chừng toàn bộ chiều dài sẽ đạt tới hơn ba mươi vạn dặm. "Tây Vực Thiên Công Tộc, không biết có thể có cơ hội biết một chút về văn minh của bọn họ không." Trương Hiểu Vũ đã có hứng thú với Thiên Công Tộc rất lâu rồi, lần này là một cơ hội tốt. Vũ Hạo nói: "Thiên Công Tộc ngoại trừ con mắt hiện ra ngân sắc, luận tướng mạo thì không khác biệt gì so với nhân loại cũng, bất quá nghe nói cấu tạo đại não của bọn họ có phần khác biệt so với nhân loại và các chủng tộc khác, luôn có thể nghĩ đến rất nhiều điều nghe rợn cả người. Hơn nữa thường thường đều có thể làm ra rất nhiều vũ khí cường đại, vả lại bọn họ rất nóng tính ngay đến cả chúng ta sinh sống cũng phải cẩn thận ba phần với họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao họ là chủng tộc duy nhất không có đỉnh cấp cao thủ, mà lại có thể làm cho tất cả mọi người không dám động tâm tư với họ. Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, chắc chắn có rất nhiều người ngấp nghé Thiên Công Tộc, nhưng đến nay cũng chưa nghe nói có người cứng rắn đoạt đồ, hay mua đồ mà không trả tiền, nếu không có nội tình thì chắc chắn không thể chấn nhiếp quần hùng như vậy. Sau khi Trương Hiểu Vũ rời đi vài ngày, Đầu Đà Lão Tổ ở Hắc Thiên tông Đại La Sơn lập tức nhận được được tin tức. "Lão tổ, Trương Hiểu Vũ này thật khinh người quá đáng, ngài có muốn thừa dịp hắn không có ở đây, diệt cả Huyền Âm Môn, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta sẽ quay trở lại ở chỗ Hắc Thiên tông, chắc hẳn như vậy Trương Hiểu Vũ cũng không làm gì được chúng ta." Thủ hạ đắc lực nói với Đầu Đà Lão Tổ, thực lực của tên này cũng đã là Võ tông. Đầu Đà Lão Tổ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Thua chính là thua, lão tổ ta tuy kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo đó được lập lên trên tiền vốn thực lực, hiện tại hắn mạnh hơn ta, ta chỉ có thể lựa chọn cố gắng tu luyện vượt qua hắn. Nếu làm theo như lời ngươi nói, Trương Hiểu Vũ hắn vừa mới đi khỏi lại ra tay tàn sát cả nhà hắn, Nam Vực sẽ xem ta ra gì, cả Đằng Vân đại lục sẽ xem ta ra gì, huống chi ngươi thật ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng có thể trốn ở Hắc Thiên tông cả đời sao." "Lão tổ nói đúng, bây giờ chúng ta chưa kết thâm cừu đại hận với Trương Hiểu Vũ, nếu như hiện tại diệt cả nhà hắn, thì cuộc sống từ nay về sau của chúng ta cũng không dễ chịu lắm, chỉ sợ Trương Hiểu Vũ sẽ không bỏ qua Hắc Thiên tông bảo vệ chúng ta." Một người dưới tay Đầu Đà Lão Tổ khác phân tích. "Không sai, chỉ cần ta đem Hổ Sát Chân Thân tu luyện tới đệ nhị trọng, thuộc về ta vẫn là ta, loại chuyện diệt cả nhà người ta thì phải có thâm cừu đại hận, nếu không tuyệt đối không thể làm." Đầu Đà Lão Tổ có thể trở thành Lục Đại Võ Tông không chỉ bằng thực lực, mà còn dựa vào cách nhìn thời thế không tầm thường. Đó mới chính là chỗ dựa căn bản của hắn, nếu không thì ở trăm năm trước, lúc hắn còn là một cao thủ bình thường đã sớm bị người ta trừ khử đi. Xa xa, Dạ Chi Hoàng nghe được Đầu Đà Lão Tổ nói thế thì khẽ gật đầu, hắn xác thực sợ Đầu Đà Lão Tổ chịu không được nộ khí, đi diệt Huyền Âm Môn. Cái này không thể nghi ngờ rằng sẽ đem Hắc Thiên tông đẩy đầu sóng ngọn gió, như thế sẽ làm hắn rất khó xử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]