Năm nay tuyết rơi rất lớn, cũng rất nhiều lần, ở dã ngoại tuyết trắng không người dẫm lên đã sớm chồng chất dày hơn nửa thước, tựa như một tấm thảm to lớn màu trắng tinh trải khắp thiên địa. Lờ mờ trên quan đạo, ba thất thượng đẳng Đạp Tuyết Chiến Mã giẫm lên đất tuyết chạy như bay, tốc độ nhanh như u linh màu trắng. "Nghe nói sân thi đấu hoàng gia có thể dung nạp ba mươi vạn người, không biết sẽ hùng vĩ như thế nào." Đang mặc áo khoác da chồn màu trắng, Lạc Thi Thi khuôn mặt bị gió lớn thổi vào có chút hồng hồng, mở miệng nói. Trương Hiểu Vũ cưỡi ngựa phía trước nhất: "Sân thi đấu hoàng gia không ở trong hoàng thành, mà là ở một cái vệ thành bên cạnh, gần hơn phân nửa cả vệ thành đều là sân thi đấu hoàng gia, như vậy mới đủ để cho ba mươi vạn người cùng quan chiến." Trương Hiểu Vũ cũng chưa thấy qua, là nghe Lý Đức nói. Còn năm ngày nữa chính là Thiên La Quốc Thanh Niên Cao Thủ Đại Tái, Kim Quang Quận Thành cách sân thi đấu hoàng gia ba nghìn dặm, cưỡi Đạp Tuyết Chiến Mã ngày đi tám trăm dặm ước chừng bốn ngày mới có thể đuổi tới, về phần huynh đệ Lý Dục, đã ngồi ở trên Phi Thiên Điêu đi trước, lấy tốc độ của Phi Thiên Điêu, chỉ sợ không tới hai ngày là có thể đến. Ngoại trừ Lạc Thi Thi, Hạo Vũ Yên cũng đi theo, nàng mặc một bộ áo da bó sát người, có vẻ có chút thanh tú, đặc biệt một phần của đùi đẹp lại hơi hé lộ ra ngoài. Trên sườn núi phía trước vài dặm, đứng vững ba thân ảnh, chính giữa là một lão giả đầu xám trắng, đang mặc trường bào màu xám, cuồng phong lạnh thấu xương đến trước người ba thước giống như gặp vách tường vô hình, tách ra hai bên. "Tam trưởng lão, người đi theo bên cạnh Lạc Thi Thi gọi là Trương Hiểu Vũ, nghe nói tu vi không tệ, từng đánh bại Lục Phong bài danh thứ mười sáu treen thanh niên cao thủ bảng bài." Người đứng ở bên trái lão giả cung kính nói. Người bên phải khinh thường nói: "Bằng tu vi Võ Vương cấp năm của Tam trưởng lão, một đỉnh phong Đại Võ Sư không đáng giá nhắc tới, huống chi hắn lại bị tình nghi giết nhi tử Ô Lương Câu của môn chủ, nếu như không phải bọn hắn ở trong Kim Quang Quận Thành, chúng ta đã sớm đi qua bắt chúng." Lão giả mở miệng nói: "Ô Lương Kỳ chết vì lý do gì đã điều tra xong." "Ta từng dẫn người đi qua, phát hiện tất cả mọi người toàn thân bị xuyên thấu thành hình dạng tổ ong vò vẽ, rất có khả năng trúng Hoàng Kim Quyền áo nghĩa Đại Diệt Không của Lý Dục." "Lý Dục này thật đúng là kiêu ngạo, chẳng lẽ hắn không biết đường chủ ngoại đường là cháu ruột môn chủ sao?" "Không cần nhiều lời, những năm này môn chủ thường xuyên tới sa mạc Đôn Hoàng, hẳn là đang tìm kiếm đồ vật gì đó, chờ hắn triệt để giải quyết xong việc này, tự nhiên sẽ tìm những người này nhất nhất tính sổ." Tam trưởng lão khuôn mặt khô héo không biểu tình, thản nhiên nói. Hai người nghe vậy, đều mang vẻ mặt chờ mong, chờ môn chủ tìm kiếm được đồ vật này nọ, mấy năm gần đây Huyền Âm Môn có chút thế nhược, nếu có thể xưng là môn phái nhất lưu Thiên La Quốc, đến lúc đó ai muốn động đến Huyền Âm Môn cũng phải hảo hảo suy nghĩ, cũng không biết môn chủ đang tìm kiếm thứ gì. "Bọn họ đến đây!" Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa. Trương Hiểu Vũ giữ chặt dây cương, lớn tiếng nói: "Phía trước là người phương nào, vì sao cản đường." "Huyền Âm Môn đệ Tam trưởng lão Mộc Không." Lão nhân đầu xám trắng vung tay áo quét qia bông tuyết đầy trời, kình khí vô hình khiến cho tuyết đọng trên mặt đất cũng bị quét sạch. Tu vi thật mạnh, Trương Hiểu Vũ sắc mặt ngưng trọng. Lạc Thi Thi bật thốt lên nói: "Mộc gia gia." Mộc Không sắc mặt biến hóa, thần sắc phức tạp chợt lóe lên. "Lạc Thi Thi, ngươi tiểu tiện nhân này, dám giết chết thiếu môn chủ Ô Lương Câu, còn không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói." Người bên cạnh Mộc Không quát. Text được lấy tại truyentop.net Lạc Thi Thi không để ý đến hắn, nhìn qua Mộc Không run giọng nói: "Mộc gia gia, người cũng muốn tới bắt ta sao?" Mộc Không thản nhiên nói: "Tiểu thư, Mộc Không cũng là thân bất do kỷ, mong người hiểu và bỏ qua." "Ta không trách ngươi, Mộc gia gia, chỉ là ta thật sự rất buồn nhức, vì chuyện gì mà lại biến thành cái dạng này." Lạc Thi Thi bi thương nói. "Tiểu tiện nhân, chớ có nhiều lời, nhanh xuống ngựa ngoan ngoãn chịu trói đi." Hai người bên cạnh Mộc Không chuẩn bị tiến lên bắt nàng. Hai người mở miệng một tiếng tiểu tiện nhân, hai tiếng tiểu tiện nhân làm cho Trương Hiểu Vũ phi thường tức giận, nguyên lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu. "Chậm đã." Mộc Không đưa tay ngăn hai người lại. "Tam trưởng lão, ngươi làm sao vậy, không phải là còn nhớ kỹ tình cũ chứ? Ngươi cần phải nhớ Mộc Chiến còn đang trong thiết lao Huyền Âm Môn, chờ lần này ngươi đuổi bắt được Lạc Thi Thi trở về có thể thả hắn ra." Một người trong đó hướng dẫn từng bước. Mộc Không thần sắc trên mặt dị thường phức tạp, nhi tử Mộc Chiến bởi vì kịch liệt phản đối Ô Lương Vũ mà bị nhốt vào trong thiết lao Huyền Âm Môn, nếu như không phải mình tạm thời quy thuận Ô Lương Vũ, chỉ sợ đã sớm bị xử trảm. Mà mục đích chính của hắn lần này chính là làm cho Mộc Chiến thấy lại ánh mặt trời, nhất định phải đem Lạc Thi Thi bắt trở về. Lạc Thi Thi gấp gáp nói: "Mộc Chiến thúc thúc làm sao vậy, tính tình hắn vô cùng bướng bỉnh, Mộc gia gia ngươi phải khuyên nhủ hắn, không nên hành động theo cảm tình." Mộc Không thân hình chấn động, tựa như nghĩ tới điều gì. "Tam trưởng lão, ngươi. . ." Oanh, Mộc Không ngoài dự đoán của mọi người hai tay chấn động, đem hai người chấn thổ huyết, bay thẳng đi ra ngoài. "Tại sao lại làm như thế, chẳng lẽ ngươi không để ý sinh tử của Mộc Chiến." Một người trong đó lạnh lùng nói. Hai cự chưởng màu vàng đất bắn ra, đem hai người đánh chia năm xẻ bảy, Mộc Không lẩm bẩm nói: "Con ta đã chết rồi, Chiến Nhi, ngươi tại sao lại ngu như vậy!" Tính tình Mộc Chiến, Mộc Không vô cùng tinh tường, hắn biết rõ Ô Lương Vũ lợi dụng sinh tử của hắn để khống chế Mộc Không là cấp năm Võ Vương, liền tình nguyện tự sát cũng không làm cho hắn như nguyện, chỉ là tin tức hắn chết bị phong tỏa, khó trách mỗi lần Mộc Không muốn đi gặp Mộc Chiến đều được cho biết trước khi không bắt được Lạc Thi Thi không thể gặp mặt, thì ra hắn đã sớm chết rồi. Tại sao ta ngu như vậy, ngay cả suy nghĩ của Chiến Nhi cũng không suy đoán được, Mộc Không nước mắt tung hoành. Lạc Thi Thi tựa như cũng đoán được cái gì, nước mắt óng ánh chảy xuống. Nếu như lúc bình thường, Mộc Không tuyệt đối sẽ biết rõ suy nghĩ của Mộc Chiến, nhưng mà trong khoảng thời gian này Mộc Chiến bị giam ở trong thiết lao, làm cho hắn tâm tư có thời gian nghĩ tới phương đại loạn, không diện này. "Tiểu thư, ngươi mau chạy đi! Trừ ta ra, nhân mã Âm Sát Đường đã xuất động rồi." Mộc Không quan tâm nói. Lạc Thi Thi xoa xoa nước mắt, nghĩ đến lực lượng thần bí tinh nhuệ nhất trong Huyền Âm Môn, Âm Sát Đường là đường khẩu từ khi Huyền Âm Môn mới sáng lập đã tồn tại, chuyên môn phụ trách đuổi giết người trốn tránh, vẫn chưa từng có thất bại. "Mộc gia gia, hiện tại ngươi muốn đi đâu ?!" Lạc Thi Thi hỏi. Mộc Không thần sắc kiên định: "Hiện tại Huyền Âm Môn bị lão tặc Ô Lương Vũ khống chế, ta đi xem có thể đem phần đông người bị giam ở trong thiết lao cứu ra hay không." "Cám ơn Mộc gia gia, ngươi cẩn thận một chút." Lạc Thi Thi biết Mộc Không làm tất cả đều là vì nàng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mộc Không lớn tiếng nói: "Tiểu thư, Mộc Không chờ ngươi trở về." Nói xong dưới chân phát lực, phá không bay đi. Trương Hiểu Vũ thở ra một hơi, an ủi: "Thi Thi, không cần phải thương tâm, chờ ta có thực lực cùng Ô Lương Vũ chiến một trận chính diện, sẽ giúp ngươi thu phục Huyền Âm Môn." Muốn chính diện đấu với Ô Lương Vũ, ít nhất cũng phải đạt tới Võ Vương đỉnh phong thậm chí cảnh giới, Võ Hùng cũng không biết năm nào tháng nào, hy vọng sẽ không quá muộn. Lạc Thi Thi mắt nhìn về phía trước, mở miệng nói: "Còn một hai năm nữa, sư phụ ta sẽ trở về đây, nàng sẽ trợ giúp ta, Hiểu Vũ, ta không vội." Ô Lương Vũ thực lực quá mạnh mẽ, nàng không hy vọng Trương Hiểu Vũ vì nàng đi mạo hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]