Chương trước
Chương sau
Trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp chiếu khắp nơi, đâu đâu cũng là thanh sơn lục thủy, không còn là sa mạc màu vàng nhìn không thấy biên giới nữa.
Trên đường cái rộng lớn, một thiếu niên áo lam gánh ngân sắc đại kiếm thong thả đi tới.
Nháy mắt đã trôi qua ba tháng, trong đoạn thời gian này Trương Hiểu Vũ này dựa vào công hiệu của Hóa Nguyên Thủy thành công tấn cấp đến Đại Võ Sư cấp bốn, Phong Lôi Chưởng cũng nắm giữ sơ bộ, uy lực vô cùng cường đại, am hiểu công kích từ xa.
Đương nhiên, trong vòng ba tháng cũng không phải an ổn, gần như là cách một vài ngày đều có người tới đuổi giết hắn, nguy hiểm nhất là sáu vị Đại Võ Sư cấp sáu bố trí sát cục vây giết hắn, Trương Hiểu Vũ liều mạng bị thương mới thoát ra khỏi vòng vây. Rồi sau đó, thương thế của Võ Vương cao thủ Công Dương Khuê khỏi hẳn, lại đuổi giết hắn một lần nữa. May là Trương Hiểu Vũ sớm nhận được tin tức, không hề tiến vào bất cứ chỗ nào đông người, chỉ nhằm sa mạc hoang vu mà đi.
Rốt cục đã ra khỏi sa mạc Đôn Hoàng, tâm tư của Trương Hiểu Vũ cũng buông xuống một nửa, không cần phải lo lắng, đề phòng cả ngày nữa. Ở trong phạm vi Thiên La quốc, thế lực của Thần Sa Phủ cực kỳ nhỏ bé, muốn tìm được hắn phải nói là vô cùng khó khăn.
Phía trước là một cái trấn náo nhiệt, chắc hẳn chính là Nam trấn Lý Đức đã nói, bởi vì nó nằm cạnh sa mạc Đôn Hoàng, nên có rất nhiều thương đội buôn bán trong sa mạc nghỉ chân ở đây, làm cho nó trở nên phồn hoa hưng thịnh. Nghe nói qua vài năm nữa, có thể sẽ xây dựng một cái thành thị nhỏ trong này, để thỏa mãn lưu lượng dân cư ngày càng đông.
Đi vào một tửu lâu trong Nam trấn, bên trong đã sớm kín hết người, đủ loại thương nhân hình dáng khác nhàu, màu sắc quần áo phong phú thong thả uống rượu, nói về thu hoạch của chính mình.
"Lão Vương, ngươi chơi không đẹp, biết rõ ở khu vực biên giới sa mạc xuất hiện một đám Sa Mạc Hồ, cũng không báo cho ta, tự mình đi ăn mảnh." Vừa nói chuyện là một thương nhân trung niên, cười mắng một tên thương nhân mập mạp ngồi cùng bàn.
Thương nhân mập lắc đầu, thở dài: "Mấy tháng trước đã lỗ mấy ngàn lượng, nếu tháng này không kiếm được thì sẽ phá sản, ngươi thì lại một mực phong sinh thủy khởi, làm cho huynh đệ ta rất hâm mộ!"
Vì Sa mạc Đôn Hoàng quá nóng bức, nên thị trường da thú rất không tốt, mà khí hậu Thiên La quốc lại rất mát mẻ, quay qua quay lại đã tới mùa đông, thị trường da thú thường xuyên cung không đủ cầu. Da cáo là một loại rất nổi bật, rất nhiều thương nhân đều đi vào sa mạc thử vận khí, xem thử có bắt hoặc thu mua được da cáo hay không.
"Cuộc trao đổi này đã làm xong, lợi nhuận ít nhất hơn vạn hai, đến lúc đó đừng quên mời ta uống chén rượu."
Bàn Tử thương nhân ha ha cười nói: "Đó là nhất định, uống rượu."
"Vị khách nhân này, tửu lâu đã hết chỗ, còn thừa lại một gian riêng, ngươi có muốn không?" Tiểu nhị thấy Trương Hiểu Vũ vào tửu lâu, dò hỏi hắn.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, nói: "Dẫn ta qua."
Tiểu nhị nhìn Trương Hiểu Vũ, hắn một kiện trang phục thợ săn màu xanh da trời bình thường, không giống như là kẻ có tiền, nhắc nhở: "Giá của gian riêng là năm mươi lượng bạc..."
Từ trong túi tiền móc ra mười đĩnh bạc, cộng thêm năm khối bạc vụn, Trương Hiểu Vũ vung tay ném cho tiểu nhị, "Năm lượng bạc cho ngươi, nhanh mang ta đi."
"Được rồi, xin mời khách quan." Đôi mắt của tiểu nhị sáng lên, người không thể xem bề ngoài! Còn tưởng là một thợ săn bình thường, ai ngờ vừa ra tay đã thanh toán phí phòng, cỏn thưởng thêm năm lượng bạc.
Thương nhân mập kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, nói với thương nhân trung niên: "Năm nay thợ săn cũng có tiền như vậy?" .
"Không nhất định, nghe nói rất nhiều thợ săn đều dựa vào tài đi săn, bổn sự cũng không tệ." .
"Lúc nào ca ca cũng bồi dưỡng thợ săn, đi ra ngoài coi như là một nhân vật có số."
Đông người, thị trường phồn vinh, cái gì cũng mắc, năm mươi lượng trong sa mạc có thể ăn được mười bữa, trong này chỉ đủ cho một bữa, thật làm cho Trương Hiểu Vũ cảm khái.
Bôn ba suốt tháng qua, làm cho Trương Hiểu Vũ rất không thoải mái, chưa ăn đã bụng lần nào. Bị Thần Sa Phủ đuổi giết, ăn cũng gấp gáp, có khi không kịp nhai đã nuốt trọng.
"Tiểu nhị, mang cơm đến." Trương Hiểu Vũ lớn tiếng nói.
Tiểu nhị kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, thầm nghĩ: Vẫn còn ăn được nữa, tám chén cơm rồi, bụng không nổ tung à? Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được rồi, lập tức tới ngay."
Điểm này tiểu nhị đã lo lắng thừa rồi, ngoại trừ tu vi ngày càng tăng trưởng, khẩu vị của Trương Hiểu Vũ cũng tăng theo, bữa cơm ăn nhiều nhất là ăn thịt nướng, ăn trọn một con, chắc phải đến ba mươi mấy cân. Trừ lần đầu tiên có chút giật mình ra thì mấy lần kế tiếp hắn cũng không để ý nữa, có thể ăn được là tốt rồi.
Bửa tiệc cơm này ăn hơn một canh giờ, Trương Hiểu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn, tinh thần sảng khoái ra khỏi tửu lâu.
"Khách quan đi thong thả." Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười, vị khách nhân này ra tay thật hào phóng, lúc gần đi còn ném cho hắn năm lượng bạc, tổng cộng là mười lượng bạc, bằng thu nhập nửa tháng của hắn rồi.
Trên đường cái náo nhiệt, người đi đường lui tới, không ít thương nhân đều đang hét lớn buôn bán, hoặc là thông báo tuyển dụng hộ vệ cho thương đội của mình.
"Đi Hắc Thạch thành, tuyển hai mươi tên hộ vệ, trả tiền theo đẳng cấp, bây giờ còn còn lại năm danh ngạch, tới trước được trước!" Ở cuối phố, hộ vệ bên cạnh thương nhân mạp mạp cao giọng hô.
"Triệu thúc, ở kia chiêu mộ hộ vệ, chúng ta đi nhanh đi!" Người thanh niên lôi kéo trưởng bối, thúc giục nói.
Trung niên gầy yếu chần chờ nói: "Chúng ta chỉ có thực lực Võ giả cấp hai, người ta có nhận không?"
Người thanh niên tự tin nói: "Không thử làm sao biết không được."
Đi Hắc Thạch thành, Trương Hiểu Vũ cũng vội vàng đi theo, Hắc Thạch thành vừa đúng là một thành trên đường tới Kim Quang Thành, đi nhờ xe cũng khá tốt.
"Ngươi không được, tiêu chuẩn thấp nhất của chúng ta Võ giả cấp ba." Hộ vệ nói chuyện là người dẫn đầu đội hộ vệ, cũng là hộ vệ của gia tộc thương nhân mập.
Người thanh niên không buông bỏ nói: "Vị đại ca này, ta và thúc thúc ta mặc dù là Võ giả cấp hai, nhưng đụng phải Võ giả cấp ba cũng không sợ, nếu không thì hai người chúng ta chỉ lấy tám mươi lượng bạc." Tiền lương của hộ vệ tính theo đẳng cấp, Võ giả cấp ba giao sáu mươi, Võ giả cấp bốn tám mươi, cứ suy tiếp như vậy.
"Không được, tỷ lệ gặp gỡ cường đạo của đoạn đường này rất lớn, để Võ giả cấp hai đi cũng chỉ là chịu chết, hai người các ngươi chết rồi thì không sao, nhưng hàng hóa của lão bản chúng ta mới là đại sự." Hộ vệ đội trưởng lắc đầu.
"Võ giả cấp hai đến làm cái gì, mau tránh ra." Có mấy người đến tuyển dụng phía sau không vui, không kiên nhẫn thúc giục.
Trương Hiểu Vũ vận kình chen vào đám người, mở miệng nói: "Ta tới tuyển dụng."
" Võ giả Cấp mấy?" Hộ vệ đội trưởng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
"Võ Sư cấp bốn!" Trương Hiểu Vũ cố ý chọn ra một cấp bậc.
Hộ vệ đội trưởng kinh hãi, hoài nghi nói: "Tứ cấp Võ Sư, ngươi không phải gạt ta chứ!" Thấy thế nào thì Trương Hiểu Vũ cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, hộ vệ đội trưởng không quá tin tưởng.
Đùng, điện mang màu lam nhạt bao trùm trên bàn tay, Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Tin chưa?"
Nguyên lực bao trùm trên bàn tay là tiêu chí của Võ Sư, hộ vệ độ trưởng không tin cũng không được, cười tủm tỉm nói: "Tin, tin, Võ Sư cấp bốn là hai trăm lượng bạc, ngươi thấy được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.