Vì để đối phương không phát hiện ra mình, Triệu Thụy và Đôn Triệt cố sức thu liễm khí tức, theo sau cách xa mấy tu chân giả đó, chỉ dùng cảm giác khóa chặt lấy vị trí bọn họ.
Bám theo một hồi, mấy tu chân giả đó ngừng lại phía trước cách hơn một ngàn mét.
Bọn họ lượn lờ quanh đó một chút, gơn sóng linh lực trên người đột nhiên biến mất không chút vết tích, không cách nào thăm dò ra được!
Dường như có một lực lượng vô hình hoàn toàn ngăn trở cảm giác của Triệu Thụy.
Trong lòng Triệu Thụy chợt động, biết được địa phương mà mấy tu chân giả đó biến mất rất có khả năng là cửa vào di tích Long Cung.
Hắn gọi Đôn Triệt một tiếng, rồi tăng nhanh tốc độ bơi về phía đó.
Mấy phút sau, hai người tới nơi mấy tu chân giả đó biến mất.
Đó là một dãy núi to lớn dưới đáy biển, liên tục nhấp nhô, khí thế hùng vĩ, nhưng chẳng giống chút nào với Long Cung trong ấn tượng của hai người, thậm chí đến di tích tương tự với Long Cung cũng chẳng thấy.
“Di tích của Long Cung thực sự ở chỗ này sao?” Đôn Triệt hơi hoài nghi truyền âm hỏi.
Triệu Thụy bình tĩnh đáp: “Hẳn là ở đây, nếu không những tu chân giả đó cũng không vô duyên vô cớ biến mất.
Nhất định là có loại kết giới cường đại nào đó ngăn cách cảm giác của chúng ta.
Gần đây hẳn là có cửa vào Long Cung mới đúng.”
“Vậy chúng ta tìm kĩ thử xem.”
Đôn Triệt nói xong, bèn cẩn thận tìm quanh dãy núi dưới đáy biển.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3986169/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.