“Đương nhiên không, đương nhiên không.” Triệu Thụy vội vàng cười nói “Tiền bối anh minh thần võ, ánh mắt như đuốc, lời này của vãn bối tự nhiên không thể gạt được.”
“Hừ, bớt vỗ mông ngựa đi, ta chẳng ham gì đâu.” Lão già tuy nói thế, nhưng hơi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ dễ chịu.
Trong lòng Triệu Thụy âm thầm buồn cười, tiếp tục làm bộ kính cẩn, hỏi: “Không biết cao tính đại danh của tiền bối?”
Lão già nâng bầu rượu lên, uống một ngụm rượu, lớn giọng nói: “Xú tiểu tử, ngươi nhớ rời đi đó.
Ta tên Thiên Xung tử, là một trong tam đại trưởng lão của Âm Vụ cốc.
Ngươi xông vào Âm Vụ cốc, vốn phải chịu nghiêm phạt.
Bất quá, ta xem ngươi mồm miệng còn tương đối lanh lợi, bèn phá lệ tha cho ngươi một lần, ngươi mau mau ra khỏi cốc, đừng khiến ta thay đổi chủ ý!”
Triệu Thụy cò kè trả giá: “Vãn bối còn vài việc chưa làm xong, tiền bối ngài có thể châm chước một lần, để vãn bối lưu lại trong cốc thêm một lúc được không? Chỉ một lúc thôi!”
“Không được! Tuyệt đối không được!” Thiên Xung tử cự tuyệt như chém đinh chặt sắt “Xú tiểu tử, tha cho ngươi đi, đã là phá hoại quy củ rồi, đừng có được voi đòi tiên.”
Triệu Thụy nhún nhún vai nói: “Vậy thì hết cách rồi.”
Tiếng nói chưa dứt, hắn đã triển động thân hình, lách qua Thiên Xung tử, xông vào trong Âm Vụ cốc.
“Xú tiểu tử! Ngươi đừng chạy! Chờ ta tóm được ngươi, không dạy dỗ ngươi đàng hoàng không được!” Thiên Xung tử tức giận thét lên be be.
Lão quăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3986139/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.