Bà trung niên đeo kính đó trừng trừng nhìn tên đầu sỏ Mễ Văn, phẫn nộ dựng thẳng đôi mày mảnh.
Đều tại con hà quan không đầu không óc này hại mình lần đầu tiên đi tuần tra sòng bạc phải thảm hại thế này!
Phải biết, không bao lâu sau, bà có thể tiến vào tầng quản lý của sòng bạc khách sạn hào hoa này, trở thành một nhà quản lý nắm quyền to trong tay.
Thế nhưng bây giờ bộ dạng thảm hại thế này, bị nhiều người thế này nhìn thấy, bảo sau này bà làm sao tạo dựng uy tín?
Sau này làm sao tiến hành công tác ở đây?
Bà trung niên đeo kính càng nghĩ càng tức, đưa tay chỉ Mễ Văn, rít giọng mắng: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Có mắt không hả? Chẳng lẽ trước giờ không bao giờ nhìn đường sao?”
“Xin… xin lỗi.
Thật có lỗi quá.
Vừa rồi tôi quá gấp, kết quả khiến bà bị rượu đổ lên, xin bà thứ lỗi.” Mễ Văn biết mình gây họa, vội vàng khom người, bồi lễ xin lỗi.
“Thứ lỗi? Ngươi gây ra họa thế này, chỉ dựa vào một câu đơn giản như thế, cũng muốn ta thứ lỗi?”
Bà trung niên đeo kính đó hoàn toàn không tiếp nhận lời xin lỗi của Mễ Văn, tiếp tục chỉ vào mũi Mễ Văn, chửi rủa một cách cay nghiệt “Ngươi là hà quan trong sòng bạc phải không? Sòng bạc nổi tiếng thế này, sao lại có hà quan tố chất thấp như vậy? Những bài dạy ngươi được học, đều dạy ngươi làm thế này sao? Đều dạy ngươi làm kiểu chó đó sao?”
Mễ Văn lúc đầu còn cúi đầu, thành thành thật thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3986099/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.