Lâm Vạn Hòa không ngờ Triệu Thụy cự tuyệt nhanh thế, không khỏi nhất thời sượng mặt, đờ ra tại chỗ.
Tạ Đông Lăng nghe câu này, cảm thấy thập phần chối tai, không khỏi cau cau mày, mặt hơi trầm xuống.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao đánh giá Triệu Thụy mấy cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc:
“Thật phách lối.
Không phải là một bác sĩ sao? Lâm cục trưởng coi trọng, còn không biết mình là ai! Nói cho ngươi, nếu ngươi muốn trị liệu cho chú ta, ta cũng không đồng ý! Hừ! Bất quá mới khoảng hai mươi tuổi, trở thành bác sĩ chưa bao lâu, y thuật đến đâu được chứ? Thương Hải nhiều bác sĩ vậy, cũng không thiếu một mình ngươi!”
Lần này hắn nói tương đối gay gắt, châm chích Triệu Thụy đồng thời còn lôi cả Lâm Vạn Hòa vào.
Lâm Vạn Hòa chỉ cảm thấy hết sức lúng túng, hắn vốn muốn nhân cơ hội này vỗ mông ngựa Tạ gia, thuận tiện tạo cho Triệu Thụy một cơ hội kiếm tiền lớn, không ngờ cả Triệu Thụy lẫn Tạ Đông Lăng đều không chịu, làm hắn bị kẹt ở giữa.
Hắn không khỏi hết sức hối hận, sớm biết thế này, vậy thì lúc đầu đừng đề nghị.
Đang lúc lúng túng, một lão già thân mặc đồ tây thẳng băng, đầu đầy tóc bạc, rẽ mọi người đi vào.
Lão đến cạnh Triệu Thụy, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một cái, rồi mỉm cười, lịch sự lễ phép khom khom người nói: “Triệu bác sĩ, cậu ấm nhà tôi tuổi trẻ khí thịnh, lời nói khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, ngài ngàn vạn lần đừng để ý.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985962/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.