Thời gian từng ngày trôi qua, Lâm Vạn Hòa không ngừng uống thuốc, thân thể cũng không ngừng tốt hơn.
Bất quá, hắn tịnh không khua chiêng gióng trống, tuyên dương khắp nơi, mà lựa chọn im lặng.
Chính vì vậy, cả bệnh viện, ngoại trừ Tôn Tiểu Lan ra cũng không có người thứ hai nào biết bí mật này.
Một tuần trôi qua rất nhanh, trong khi Lâm Vạn Hòa đang hoan hỉ vì sự khôi phục của mình, Trần Tân Vũ viện trưởng đang ngồi trong văn phòng viện trưởng to lớn, nhíu chặt mày, nhìn đám người đứng đối diện bàn làm việc.
Đứng đối diện với lão là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của Thương Hải đệ nhất bệnh viện và đội ngũ chữa trị của hắn.
Đối tượng phục vụ của đội ngũ điều trị này chỉ có một người, đó là cục trưởng vệ sinh Lâm Vạn Hòa.
Trần viện trưởng trước giờ vì bệnh tình của Lâm Vạn Hòa mà lo lắng bồn chồn, lão cơ hồ động dụng tất cả tài nguyên tốt nhất trong tầm tay, trị liệu cho Lâm Vạn Hòa, nhưng mãi đến tuần trước cũng chưa thấy hiệu quả.
“Bệnh của Lâm cục trưởng chẳng lẽ không cách nào trị khỏi sao?” Trần Tân Vũ trầm ngâm hỏi thuộc hạ.
Vị bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình có chút bó tay đáp: “Trần viện trưởng, ông phải biết, hoại tử đầu xương đùi thuộc về vấn đề khó khăn cấp thế giới, không phải trong phạm vi năng lực của tôi có thể giải quyết, đội ngũ trị liệu của chúng tôi chỉ có thể nỗ lực hết cỡ làm chậm sự phát triển của bệnh.
Bất quá, nói thật, cho dù như vậy, chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985960/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.