“Ừ, ông đã đáp ứng, vậy là quá tốt rồi!” Bá Đức mỉm cười chỉ chỉ “Tôi nhớ, đi qua hai ngã tư nữa, dường như có một tòa cao ốc còn chưa xây xong đã bỏ hoang, không bằng chúng ta đi đến đó, thế nào?”
“Đây là một đề nghị rất không tệ.” Triệu Thụy cũng cười nói.
Hai người đang đứng nói chuyện ngay ở cổng trường, bất cứ lúc nào cũng có học sinh và giáo viên vào vào ra ra.
Thế nhưng, mọi người thấy hai người hòa hòa khí khí, nét cười đầy mặt, đều cho là lão hữu gặp nhau, làm sao nhận ra được sát cơ sâm lãnh ẩn tàng đằng sau nét cười đó.
Bá Đức đi trước dẫn đường, Triệu Thụy đi sau lưng hắn cách ba bước chân, cùng tới tòa cao ốc bỏ hoang ấy.
Tòa lầu bỏ hoang mà Bá Đức chỉ chiếm diện tích cực lớn, xây được quá nửa, cũng không biết đã bỏ hoang bao lâu, tường gạch màu hồng đã lộ hết ra, bên trên đầy những vết tích gió mưa tàn phá.
Trong tòa lầu càng là cảnh tượng suy tàn, gạch vụn tùy ý vứt khắp nơi, trên mặt đất đầy bụi xi măng, mười mấy ống thép đã rỉ sét loang lổ chất chồng bên trái.
Tối mùa đông, đêm càng xuống nhanh, trong tòa lầu này cơ hồ đã chìm vào một mảnh hắc ám.
Cho dù bên ngoài tòa nhà đường phố sầm uất, lúc nào cũng có tiếng xe tiếng người truyền vào, vang dội trong tòa lầu trống rỗng.
Thế nhưng, những phồn hoa huyên náo này, phảng phất như vẳng lại từ một nơi nào đó không thể xa hơn, mà tòa cao ốc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985891/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.