Vân Phương trong lòng xác định chủ ý, liền gọi điện thoại, mời mọc.
“Mời ta ăn cơm tối?”
“Đúng a, nếu như ngươi không chê tay nghề của ta.” Vân Phương ở đầu dây bên kia nói.
“Đương nhiên không chê.
Chỉ là cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.” Triệu Thụy cười cợt nói “Vân lão sư tự thân xuống bếp, đây không phải là đãi ngộ mà người thường có thể gặp được.
Nếu để những lão sư khác trong trường biết được, chỉ sợ sẽ thèm đến hai mắt sung huyết.”
Vân Phương lời nói có chút lúng túng, vội vàng ước định thời gian, sau đó ngắt điện thoại.
Bảy giờ tối, Triệu Thụy đúng hẹn bấm chuông cửa nhà Vân Phương.
Đã là ăn cơm ở nhà, hắn cũng không có chú ý ăn diện, chỉ mặc y phục bình thường.
Qua một lúc, trong nhà vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó, cửa mở ra, Vân Phương xuất hiện trước mặt Triệu Thụy.
Vân Phương hôm nay trang điểm rất khác ngày thường, mái tóc luôn cuộn sau đầu, bị xõa xuống, dịu dàng phủ lên vai, trên mặt có chút trang điểm nhàn nhạt buổi tối, trên người mặc bộ áo dài người Mãn, hiện rõ những đường cong trên người cô.
Vân Phương khắp người tán phát vẻ thành thục mị hoặc của mĩ phụ nhân, thế nhưng, dung mạo mĩ diễm có vẻ nhỏ hơn so với tuổi thật rất nhiều, trong vẻ thành thục có vài phần sức sống thanh xuân.
Trong ấn tượng của Triệu Thụy, Vân Phương đồng nghĩa với bảo thủ, cẩn thận, chưa từng thấy Vân Phương ăn mặc kiểu này.
Triệu Thụy liền cảm thấy trước mắt sáng lên, phảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985862/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.