Qua hai ngày, khoảng hai giờ trưa , Tôn Tiểu Lan đã tới, nói là Bạch Danh Dương gọi điện, hiện đang chờ ở ngoài sân tennis.
Vì thế Triệu Thụy không nói thêm cái gì nữa,cùng Tôn Tiểu Lan đi taxi đến sân tennis.
Khi hai người đến nơi, Bạch Danh Dương đã ngồi được một lúc, khi thấy Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan cùng nhau đi đến, sắc mặt hắn trở nên âm trầm hơn, lúc nhìn về phía Triệu Thụy, sâu trong ánh mắt hắn thể hiện ra sự ghen ghét và oán hận.
Bất quá, hắn nhanh chóng nở nụ cười che giấu, đi tới nói:” Các ngươi đến rồi à? Ta đã đợi hơn nửa ngày trời rồi!”
“Để ngươi đợi lâu rồi!” Tôn Tiểu Lan thản nhiên trả lời, hiển nhiên không quan tâm.
Bạch Danh Dương biết mình dẫm phải đinh, tự nhiên liền trút giận lên Triệu Thụy, hắn nhếc mép, liếc Triệu Thụy một cái, hỏi một cách châm chọc:”Có biết đánh tennis không ?”
“Chưa từng đánh bao giờ.” Triệu Thụy thuận miệng trả lời.
Mặc dù không thể nói tennis là trò chơi chỉ dành cho người giàu có, nhưng mà trong túi không có tiền, ít nhất, đối với nhiều người mà nói, đánh tennis vẫn là tương đối xa xỉ, thà dùng số tiền này để cải thiện sinh hoạt còn hơn.
Trong suốt hai mươi năm, Triệu Thụy vốn là không có duyên với hai chữ giàu có, về sau tuy bán được nhân sâm ngàn năm trở nên giàu có, nhưng vì phải tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết” nên cũng không có thời gian đi chơi mấy thứ này.
“Ô, vậy nói trước, chỉ sợ ngươi không phải đối thủ của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985799/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.