Triệu Thụy vừa nói vậy, Thạch Cảnh Lam càng thêm chán nản:”Đúng vậy! Ấn tượng của ta hôm nay thật sự là quá sâu a.
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ đến điều gì, nhìn Triệu Thụy, có chút kinh dị hỏi:”Di? Đúng rồi, hình như ngươi quen lão bản a! Ta vừa rồi còn nghe loáng thoáng, ông ấy muốn mời ngươi ăn cơm, có chuyện như vậy sao?”
Triệu Thụy thấy hắn nghe được mình cùng giáo sư Hoàng nói chuyện, tự nhiên không thể nói dối trắng trợn, nên gật đầu nói:”Đúng là có chuyện này.”
A! Thật sự ! Thạch Cảnh Lam trừng mắt há miệng, bộ dáng khiếp sợ, Không thể nào ! Ngươi vừa tới lão bản liền tự thân đến mời ngươi ăn cơm ! Có mặt mũi lớn như vậy ! Chẳng lẽ….Ngươi là bà con của lão bản ? »
“Không phải.” Triệu Thụy cảm thấy sức tưởng tượng của hắn thật sự quá phong phú.
Ngược lại Thạch Cảnh Lam càng thêm giật mình:” Vậy các ngươi có quan hệ ra sao? Ta lại cảm giác như lão bản rất coi trọng ngươi!”
“Không có quan hệ gì, ngươi đó, suy nghĩ nhiều quá.” Triệu Thụy lắc đầu nói, hắn cũng không biết giải thích thế nào cho tốt.
Vẻ mặt của Thạch Cảnh Lam biểu lộ sự không tin tưởng, cảm giác lời nói của hắn không thật, trong lòng không khỏi suy đoán mối quan hệ của hắn và giáo sư Hoàng.
Triệu Thụy thấy Thạch Cảnh Lam không tin, cũng chẳng muống giải thích, để mặc hắn suy đoán.
Hai người trò chuyện một lúc thì đến lúc ăn cơm.
Thạch Cảnh Lam liền rủ Triệu Thụy ra nhà hàng ngoài trường ăn cơm, tiện thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985782/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.