"Chắc là vậy." Triệu Thụy nhún vai.
Dù sao thì kẻ đã giết chết Mã Viên chính là hắn, hắn không thể làm ra cái bộ dạng khâm phục bản thân được, làm vậy thì khó coi quá(*).
"Cậu đó, chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình thì bất cứ thứ gì cũng thờ ơ hết." Tôn Tiểu Lan yêu kiều lườm hắn, cảm thấy cái bộ dạng này của hắn thật là đáng ghét.
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Tôn Tiểu Lan bỗng nhiên reo lên.
Vừa lấy chiếc điện thoại ra liếc sơ qua, sắc mặt Tiểu Lan không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, không bắt máy mà tắt nó luôn.(**)
"Có chuyện gì vậy?" Thấy cô có biểu hiện kỳ lạ, Triệu Thụy bèn dò hỏi.
Tôn Tiểu Lan khẽ nhíu cặp mày dài, trả lời: "Chỉ là một kẻ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ỷ vào gia thế của bản thân nên ngạo mạn vô cùng.
Có một lần ngẫu nhiên chị gặp mặt hắn, kết quả hắn cứ luôn đòi mời chị đi chơi, thây kệ hắn đi."
"Chị Tiểu Lan thật được săn đón nha!" Triệu Thụy giễu.
Từ bé, Tôn Tiểu Lan đã có không ít kẻ theo đuổi, nhưng ngoại trừ hắn ra vẫn chưa từng thấy cô thân cận với người nào, thành thử Triệu Thụy cũng không để tâm lắm.
"Cái loại săn đón này, không có thì tốt hơn(1)." Tôn Tiểu Lan phớt lờ, "được rồi, tiểu Thụy, có chuyện muốn nói với cậu.
Nhà chị rất có thể sẽ dọn về khu chung cư cũ.
Tiểu Thụy, bọn mình sau này lại phải làm hàng xóm rồi."
"A? Vì sao vậy? Bọn chị không phải dọn đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ma-chi-mo/3985729/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.