Ánh mắt Bạch Thố lộ lên tia hâm mộ, sau đó là chấp nhận.
Cô biết, ngay từ giây phút cô lựa chọn làm việc cho cha mình, không nói sự thật với Hồ Cửu.
Bản thân cô đã không còn tư cách nữa.
“Tôi dẫn mọi người tới chỗ quả bom.”
Bạch Thố kiên định lên tiếng.
Cả Túc Trì, Hồ Cửu cùng Lục Thạc cũng bất ngờ, mọi người tập trung ánh mắt lên người cô ta.
“Cô… vẫn rất nguy hiểm. Nếu như chúng tôi không thành công, sợ là…”
Túc Trì cũng không muốn nhắc tới câu sau.
Nếu họ không thành công thì thực sự cả khu này sẽ bị diệt, mà Bạch Thố cũng không toàn mạng được.
“Chẳng phải có tôi thì phần trăm thành công cao hơn sao?”
Bạch Thố kiên quyết nhìn Túc Trì.
“Nhưng…”
“Để cô ấy đi cùng, dù sao cũng chỉ có cô ấy biết rõ bom ở đâu.”
Hồ Cửu quyết định.
Thật lòng anh cũng không nỡ, chỉ là chuyện này an nguy đến mạng người dân vô tội.
Dù có một ngàn lần không nỡ thì sao chứ?
Bạch Thố ngước mắt nhìn anh.
“Chỉ cần em thành công… em có thể quay lại… có thể…”
Nói đến đây Bạch Thố quay đầu nhìn Lục Thạc.
Trong hoàn cảnh này, Lục Thạc thật sự rất khó xử.
“Hồ Cửu, cô ấy… cũng đánh thương.”
Cô chỉ có thể nói như thế, cô không biết cần nói gì lúc này.
Bản thân cô là người gây nên rắc rối này, nếu cô không bốc đồng tự chạy tới thì có khi bọn họ không cần phải lầm vào hiểm cảnh.
“Bạch Thố! Cô phải rõ ràng, có cô hay không có cô, Túc Trì hay bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re/902257/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.