Sau khi sắp xếp xong, Hữu Thủ cứ thế lái xe đến làng sen, suy cho cùng gia tộc bí ẩn chỉ là tận dụng nơi đây, lợi dụng người dân che dấu bản thân.
Cho nên làng sen vẫn luôn đón khách nơi xa, tuy ít nhưng không có nghĩa không có.
Mà Hồ Cửu cùng Lục Thạc men theo hồ sen, đã đi vào trong chân núi, ở gần bìa rừng.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Hồ Cửu nhìn chiếc váy trắng đã nhuốm đen, bộ dạng Lục Thạc có vẻ mệt mỏi.
“Ai là vợ anh?”1
Tuy rất mệt nhưng khi nghe Hồ Cửu ní vậy, nội tâm cô lại hơi nhộn nhạo.
“Em là vợ anh!”
Nói xong Hồ Cửu nhìn cô cười.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt anh có chút nghiêm trọng, mày cau lại.
“Có lẽ chúng ta phải tiến vào rừng, sẽ vất vả một chút, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay… mai sẽ ổn.”
Hồ Cửu nói xong nắm tay Lục Thạc tiếp tục đi.
Nhưng đi một đoạn, váy của cô quá mức bất tiện không thể nào kéo lê mãi như thế, Lục Thạc cũng sẽ mất sức.
Hồ Cửu nhìn xung quanh một chút, sau đó lấy trong túi áo một con dao mini, thường thì con dao này có lẽ dùng để gọt giũa cái gì đó thôi.
Nhưng hiện tại nó lại vô cùng có ích.
Anh ra tay nhanh gọn, cắt xé một phần váy của Lục Thạc vứt một bên, rồi kéo cô tiếp tục đi.
Nhưng dù sao Lục Thạc từ nhỏ làm gì đã chịu cực như vậy?
Suy cho cùng nếu không bị Lục gia hắt hủi thì cô đúng là một tiểu thư chân chính rồi.
“Em… không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re/902254/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.