Tuy ai cũng phấn khích, nhưng Huy Phát lại khá ganh tỵ với tên Trình Vũ kia, dựa vào đâu mà hắn được ở lại? Huy Phát suy nghĩ, chỉ cần được Thẩm tiểu thư bao nuôi,có phải hắn cũng có thể kiếm được một chút, sau đó tự thân ra khỏi hội quán Thiên Đường kia. Mà Trình Vũ dựa vào ba tấc lưỡi của mình, cũng khiến cho Mộc Thúy Lan có lòng tin hơn vào mình. Ai bảo hắn có thẻ đen kia chứ? Không nói cũng biết, tối đó bọn họ có bao nhiêu điên cuồng, Trình Vũ có lẽ qua thời gian bị hành hạ cũng trở nên biến thái hơn, nhưng lại rất biết cách che giấu. Sáng hôm sau. Mộc Thúy Lan đã chuẩn bị cho Tiểu Diêu cùng Huy Phát một chiếc taxi cùng một số tiền lớn. “Xem như là công của các người, chỉ cần tôi đạt được mục đích, cũng sẽ không quên cả hai.” Nói xong cô ả đỏng đảnh bỏ đi, mặc kệ hai người kia vẫn chưa lên xe. Mà sau nhiều ngày nhuốm mùi tình ái, lại là cố tâm học hỏi cho nên dáng vẻ của cô ta bây giờ ngoại kiều mị, quyến rũ còn có sự cuốn hút đặc biệt. Một sự cuốn hút chỉ những kẻ tham dục mới nhận ra. “Anh… có thể ở đây chứ?” Trình Vũ vẻ mặt mong chờ hỏi Mộc Thúy Lan. “Anh Trình này, anh nên tìm một nơi khác.” Cô ta nhìn xung quanh, sau đó dùng ánh mắt gợi tình mà nói với Trình Vũ. Ban đầu Trình Vũ chưa hiểu ý của Mộc Thúy Lan, cho rằng cô là đang muốn đuổi anh đi. Mà Mộc Thúy Lan sau khi trải qua nhiều ngày hoang đường, tự tin cho rằng bản thân đã đủ sức quyến rũ bất cứ tên đàn ông nào, cho nên cũng không mấy ngần ngại. “Ở đây quá lộ liễu, cũng nên tìm một chỗ tôi cùng anh tới lui được mà không bị ai phát hiện.” Nói xong cô ta nở nụ cười quyến rũ, xoay người đi vào biệt thự. Đam Mỹ H Văn “Nhớ gửi địa chỉ cho tôi.” Cô ta còn không quên bỏ lại một câu. Trình Vũ sau khi nghe câu cuối chợt hiểu ra. Dù gì Thẩm tiểu thư cũng là người của gia tộc lớn, nếu như nuôi trai ở một nơi thế này thì dễ bị điều tiếng. Đây là muốn hắn ta tìm một chỗ tự lo thân, sau đó cô ấy sẽ đến ‘thăm’ hắn. Nghĩ vậy, Trình Vũ cười tươi vác đồ đi, cũng không còn vẻ mặt thất thiểu như vừa rồi. Mộc Thúy Lan để đám người kia đi vì tối nay chính là lúc mà vị phu nhân kia đưa cô lên giường đám đàn ông kia. “Mộc tiểu thư, à không Thẩm tiểu thư. Phu nhân nói cô nên chuẩn bị, đồ đã được đưa tới.” Tài xế Chu tuy lời nói thể hiện kính trọng, nhưng giọng nói lại không mấy kính cẩn. “Anh Chu… anh nói xem… Tôi đủ quyến rũ không?” Mộc Thúy Lan nhìn người trước mặt, tuy là tuổi đã lớn, dáng vẻ đĩnh đạc, vậy thì sao chứ? Còn là tâm phúc của phu nhân kia, nếu như có thể… Ừm cũng tốt! Ánh mắt lóe lên lửa tình, ngón tay thon dài của cô ta mò mẫm vào bờ ngực của người đàn ông lớn tuổi. “Thẩm tiểu thư, xin tự trọng.” Tài xế Chu né tránh, đứng thẳng người, một bộ không muốn dính dáng đến cô ta. “Ông nói xem, tôi nên tự trọng thể nào? Tài xế Chu tôi còn không quyến rũ được, tôi làm sao đủ tự tin làm gì người khác chứ?” Cô ta vừa cười, vừa lả lướt đi xung quanh Chu Nhiệm. Cũng không động tay linh tinh, mà nhắm chuẩn xác những nơi mà đàn ông dễ nhạy cảm, cứ như vô ý dùng tay lướt qua. “Tôi nghĩ nên ép ông không nhỉ. Hoặc tôi khỏa thân tại đây, cùng ông. Ai ai cũng thấy, hoặc ông cùng tôi vào phòng, thử ‘kiểm tra’ xem, tôi đủ lực hấp dẫn chưa.” Suy cho cùng Chu Nhiệm cũng là đàn ông, nhiều ngày qua bị âm thanh chói tai của bọn người này hành hạ khiến ông cũng ức chế lắm rồi. Nhưng ông ta không phải là không muốn, mà ngại Mộc Thúy Lan quá mức tùy tiện dơ bẩn. Nhìn ánh mắt cô ta, ông cảm giác cô ta sẽ làm thật, bất đắc dĩ đành đi theo cô ta. “Sao anh Chu im lặng vậy? Tôi thử làm anh lên tiếng nhé.” Nói xong bàn tay không an phận của cô ta tự tiện tháo đi chiếc nịt quần, kéo xuống chiếc khuyu kia… “Ồ… Không ngờ ông cũng ‘dũng mãnh’ như vậy nha… đạo mạo cho ai xem chứ, lên giường rồi… thả con thú trong người ông ra đi.” “Xem nào, tôi cũng chỉ là con cờ, có gì mà ông ngại, ngủ thêm với một người hay ít đi một, cũng không sao.” Thật ra ban đầu Mộc Thúy Lan khá bài xích chuyện này, nhưng sau vài ngày ở cùng đám người kia, bọn họ cũng ‘khai sáng’ cho cô ta nhiều thứ. Tỷ như, từng có một phu nhân nổi tiếng là kiều nữ khắp thành phố, người ta đồn rằng không có ai mà cô ta không lên giường cả, cuối cùng cô ta có cơ ngơi riêng. Tuy mang tiếng một chút, nhưng hiện tại không ai dám động vào bà ta cả, chỉ là nhiều năm trước bà ta đi ra nước ngoài định cư. Đây là gì? Chính là tẩy trắng. Vậy Mộc Thúy Lan tiếc thân thể làm gì? Chỉ khi thân thể này không còn là của cô, thì mọi thứ mới có thể xem như thành công một nửa. “Thẩm tiểu thư… cô….!” “Suỵt!” Mộc Thúy Lan cởi bỏ những gì vướng víu trên người Chu Nhiệm, ngón tay linh hoạt lả lướt. Khuôn miệng xinh xinh của cô ta không ngừng hoạt động ở nơi mà ai cũng có thể nghĩ. Hít! Chu Nhiệm hít một hơi, dường như cũng không thể cưỡng lại đê mê do cô ta đem lại. Mộc Thúy Lan nhìn biểu cảm của Chu Nhiệm, cô ta lại cảm thấy vô cùng thành tựu. Xem ra Tiểu Diêu cũng rất tận tâm, không hề phí tiền học phí nha! “Nói đi… thích chứ?” Mộc Thúy Lan kích thích vành tai của ông ta, muốn hắn ta tự miệng nói ra. Nhưng Chu Nhiệm cắn chặt răng không nói. Tay của Mộc Thúy Lan cũng không ngơi nghỉ, tiếp tục vuốt ve cả cơ thể ông ta. Chỉ là, cô đã lột sạch nội y, trên người chỉ độc một chiếc váy hai dây mỏng manh tùy thời có thể rơi xuống, chỉ là vẫn vướng trên người cô. Nếu là một gã đàn ông nào đó có lẽ đã không chịu nổi mà xé nát chiếc váy kia ra, ‘ăn’ cô ta ngấu nghiến. “Chậc chậc… xem này, cố gắng làm gì chứ?” Mộc Thúy Lan xem Chu Nhiệm như là thử nghiệm đầu tiên của mình, không có ý định dừng lại. “Phu nhân… nói… không chuẩn bị… sẽ không kịp.” Ông ta cắn răng chịu đựng, muốn đẩy Mộc Thúy Lan ra. Nhưng còn chưa làm gì, cô ta đã… “Á… Thật thoải mái.” Cả người cô ả ngồi hẳn lên phần thân dưới của Chu Nhiệm, ông ta có một cảm giác sảng khoái tột độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]