Hồ Cửu rất nhanh đã mỉm cười, nụ cười thoải mái nhất, không phải vì đối phương sợ hãi, mà vì anh đoán đúng. Thật ra anh cũng không hoàn toàn chắc chắn Liêm gia là gia tộc bí ẩn to lớn kia, thế lực bọn họ xuất phát từ nước ngoài là chủ yếu. Cho nên sau nhiều lần tra tới tra lui, đều không có tung tích, nhưng khi biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông, anh lờ mờ đoán ra. “Ông còn nhớ Dung Vị cùng Hồ Cửu chứ?’ Hồ Cửu hỏi ông ta. Ngài Thiện nhíu mày, cảm giác có chút quen thuộc. “Thật ra một gia tộc lớn như các ông thì làm sao nhớ được những cái tên tầm thường này nhỉ.” “Các ông chính là kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại. Mục đích của các ông là công thức cải thiện gene, chữa được các bệnh về não?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Hồ Cửu chính là khẳng định. Ánh mắt của Ngài Thiện vô cùng phức tạp, ông ta luôn tự tin gia tộc bí ẩn sẽ mãi không ai biết dù là Chiến thần. “Cậu nói gì tôi không hiểu.” Ngài Thiện vẫn tỏ ra không liên cang. “Tôi không cần ông thừa nhận… tôi chỉ định cho ông cơ hội giải thích.” “Chỉ là ông từ bỏ rồi…” “Tiếp theo… ông sẽ thấy gia tộc bí ẩn của ông nhận được những gì?” Hồ Cửu nói xong rồi bỏ đi, cũng không cần ông ta nói gì. Sau khi ra khỏi phòng, Hồ Cửu phân phó Túc Trí. “Thả ông ta ra. Để ông ta từ đây mà tự tìm đường về gia tộc của ông ấy.” “Tại sao?” Túc Trì nghi vấn hỏi. Cũng không hiểu tại sao cất công bắt tên kia âm thầm một đường đưa tới đây, lại thả ra. Vậy chẳng phải làm chuyện không đâu sao? “Những kẻ không lộ diện như gia tộc này thường có một nỗi sợ…” “Chính là sợ phản bội.” “Bọn họ luôn giữ liên lạc với người của mình, hiện tại tên này đi cả đoạn đường khong tung tích, không biết bằng cách nào lại từ thành phố Gia đến phương Bắc.” Quay về lại nói không đầu không đuôi, ai sẽ tin? Trong khi trên người không có chút hao tổn nào. “Ý ngài là… cho họ tự lục đục nội bộ.” “Ngài Thiện biết rõ người bắt mình là Long chủ. Trước giờ thủ đoạn của chúng ta còn không phải là gặp người của họ thì sát phạt.” “Vậy mà lại có người sống không hao tổn gì quay về?” Hồ Cửu nhếch miệng cười. “Thuộc hạ của bọn họ thì sao?” “Giết!” Nói xong Hồ Cửu đi ra ngoài. Túc Trì có chút ớn lạnh. Từ ngày Hồ Cửu gánh vác danh vị Long chủ trên vai, dường như anh ngày càng quyết đoán hơn. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng thôi. Dưới anh là nhiều sinh mạng, mà bên ngoài làm gì có ai nhân từ với họ. Đôi khi có những cái giá phải trả thì buộc phải trả thôi! “Nói Hoàng Đàn, thành phố Gia giao cho anh ta xử lý. Còn có…” Hồ Cửu nhìn Thanh Ngũ. “Phải đảm bảo an toàn cho cả Lục Thạc cùng Lục Chỉ.” Hữu Thủ nghe vậy thì hơi sửng sốt. Gì chứ? Còn phải quan tâm sao? Hiện tại dù Hồ Cửu không lo thì ở thành phố Gia cũng an toàn rồi, làm gì có ai có thể làm gì được Lục Thạc chứ? Huống hồ còn có Hào Danh Đạt. "Đừng bất mãn với Lục Thạc." Hồ Cửu dặn dò, nhìn qua anh cũng biết Hữu Thủ có vẻ không thích Lục Thạc. Anh cũng biết Hữu Thủ có thái độ này cũng vì anh mà ra, nhưng có những chuyện không thể chỉ đặt cảm xúc riêng của mình vào một số vấn đề. “Vâng, tôi không…” “Nhớ! Đừng để cảm xúc cá nhân của cậu xen vào. Lục Thạc suy cho cùng vẫn từng là vợ tôi.” “Tôi tuyệt đối không muốn cô ấy có chuyện gì.” Hồ Cửu nhấn mạnh. Lúc này Hữu Thủ hơi ớn lạnh, dù sao anh ta cũng chỉ là bày tỏ cảm xúc mà thôi, cũng chưa từng nghĩ trái ý của Long chủ nha. Cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám làm chuyện đó. “Thanh Ngũ, cậu tạm thời tới phía Đông trước.” “Trước mắt cứ án binh bất động, tìm một nơi yên ổn làm căn cứ. Xong việc ở đây tôi sẽ tới đó.” “Cần làm gì Lão Lý cùng Hữu Thủ sẽ liên hệ cậu. Nếu cần gì cũng có thể liên hệ họ. Hiểu chứ?” Anh nhanh chóng phân phó, có lẽ sắp đến thời cơ mà anh chờ đợi rồi. Việc ở đây cùng phương Đông cần nhanh chóng giải quyết. Vì anh muốn là tới kho tàng mà Bạch gia bảo vệ. Mà cánh cửa này một năm nữa sẽ mở ra, nếu không nhanh chóng xử lý, thì anh sẽ bỏ lỡ. “Vâng, tôi đã hiểu.” “Nếu có thể thành công, Thanh gia có thể đến đó, quản lý phía Đông…ừm cậu thấy thế nào?” Thanh Ngũ bất ngờ, trước giờ Thanh gia chỉ là một gia đình khá giả bình thường. Cũng vì Thanh Ngũ xem như là thành viên xuất sắc, chịu bao cực khổ mới có thể vào được quân ngũ. Hắn ta cũng lăn lộn, bất chấp cực khổ mới có thể vươn lên thành một thống lĩnh thành phố nhỏ. Chỉ là vì không đủ quan hệ, bị bọn người có tiền đè bẹp, dần dần hắn cũng không còn sức phấn đấu. Dù sao quân nhân có chút địa vị như hắn cũng đủ làm cho bọn người giới thượng lưu vây quanh tạo quan hệ. “Thanh gia? Thực sự có thể?” “Sao lại không?” Thanh Ngũ không thể nói nên lời. Ánh mắt của hắn cảm kích nhìn về phía Hồ Cửu, phải biết để được gọi là gia tộc thì đừng nói là tiền bạc, thiếu gì doanh nhân có tiền tài vạn phú? Nhưng Thanh gia có thể bá chiếm một phương cũng xem như sẽ trở thành đại gia tộc. “Tôi… Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.” “Chuyện đó quan trọng sao?” Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười. “Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực… cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.” Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng. “Đi đi!” Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm. Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc. “Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy chứ?” Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp. - ----------- HÔm qua với hôm nay có việc nên ra chương bị chậm chút. Đừng giận tác nha. Giờ tác chăm chỉ ra chương cho đủ mọi người đọc này ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]