Lục Chỉ cũng lớn tuổi, mà khi ở Lục gia cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, trong nhất thời vẫn không nhận ra kia là ai. “Cậu là…” Lục Chỉ hơi nhíu mày. “Cháu là Minh Thành bạn của Hồ Cửu cùng Lệ My.” Dương Minh Thành cười cười trả lời. “À thì ra là Phó chủ tịch Dương, thật là hân hạnh, hân hạnh.” Nghe tới tên Dương Minh Thành, ông chợt nhận ra ngay. Ở thành phố Gia ai ai cũng biết Dương Minh Thành chính là thiếu niên xuất chúng, tuổi trẻ nhưng đã ở chức vị Phó Chủ tịch thành phố, nhiều người còn nói rằng tương lai của anh sẽ còn xa hơn nữa. “Bác đi một mình sao?” Dương Minh Thành tỏ vẻ thân mật hỏi. Dù sao đang ở trước mặt công chúng, hắn ta cũng là lãnh đạo cấp cao thành phố tỏ ra thân thiết với người dân cũng là chuyện nên làm. Hắn còn đang đau đầu vì sao chỉ sau một đêm vị trí Chủ tịch lại thay đổi, trong khi lão Lý lại không thấy tăm hơi. Hắn cho người điều tra cũng không ra tung tích gì. Các lãnh đạo khác nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, hắn biết họ có chuyện gì dấu hắn. Nếu không, sao lại như thế? Nhưng dù do hỏi ai cũng không nói ra. Có kẻ thấy hắn đáng thương chỉ nhắc nhở hắn nên làm tròn chức trách, sau này có năng lực sẽ có tương lai. Dương Minh Thành cứ thế mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Cũng không hẳn, là Hồ Cửu đi cùng tôi.” Lục Chỉ lần đầu được người khác quan tâm, vô cùng khẩn trương. “Hồ Cửu?” Dương Minh Thanh nghe tên này thì hơi nhíu mày. “Cha, chờ con lâu không?” Từ xa vọng lại giọng nói quen thuộc. Dương Minh Thành nhìn kỹ đúng là Hồ Cửu, chỉ là nhìn anh đã khác trước rất nhiều. Anh đen hơn, phong trần hơn, quan trọng là khí chất kia, có thể nói là đè ép cả Dương Minh Thành. “Cậu…về rồi.” Dương Minh Thành hơi lúng túng. “Phó Chủ tịch Dương, tôi về rồi đây, còn có…Dung Vị cũng sắp ra khỏi tù.” hồ Cửu nhìn thấy Dương Minh Thành thì nhếch miệng ẩn ý nói. Đừng nghĩ anh không biết năm đó hãm hại anh cùng Dung Vị còn có sự nhúng tay của Dương Minh Thành này. Bạn bè? Nực cười cho hai từ này. “Dung Vị ra từ? Sao có thể?” Dương Minh Thành vừa hỏi xong lại biết mình lỡ lời. “À không, nếu vậy thì tốt quá rồi. Tôi còn có việc, khi khác sẽ hẹn cậu.” Dương Minh Thành tìm cớ thoái thác rời đi. Thật ra cũng xui xẻo cho hắn ta, tối hôm trước hắn vì đang bận công vụ ngoại tỉnh không thể đi cùng bọn người kia tới gặp Chiến thần. Cũng xem như giúp cho Hồ Cửu nhìn rõ hơn bộ mặt của đám gọi là bạn bè. “Cậu ta thật tốt, nghe nói tiền đồ vô lượng.” Lục Chỉ nhìn theo cảm thấy tiếc cho con rể của mình. “Cha, chỗ kia có chỗ ngồi, chúng ta qua đó đi.” Hồ Cửu chỉ cười rồi tìm chỗ ngồi cho cha vợ mình. “Không hiểu sao lại thay Chủ tịch thành phố. Chủ tịch Lý làm cũng rất tốt nha.” “Vị Chủ tịch này có vẻ cương nghị, biết đâu…” “Nghe tin gì chưa, tối qua nghe nói các hang ổ tệ nạn bị dẹp sạch, sáng nay lại có Chủ tịch mới. Mọi người nói xem, có phải vị Chủ tịch kia không.” Xung quanh là tiếng bàn tán của những người dân tò mò đến xem, Hồ Cửu mỉm cười hài lòng. Anh muốn thành phố này chính là nơi an toàn nhất, dù là ai cũng đừng mơ tưởng ô uế nó. “Lúc nãy cậu nói Dung Vị sắp ra tù?” Lục Chỉ chợt hỏi. “Vâng.” Hồ Cửu gật đầu đáp, tỏ vẻ không có gì. “Ây da, đáng tiếc cho cậu ta.” Lục Chỉ thở dài. Phía bên này Dương Minh Thành nhìn thấy Hồ Cửu lại có cảm giác bị áp chế, vô cùng khó chịu. Nhiều năm trước, trong nhóm bạn bè với nhau, Hồ Cửu cùng Dung Vị luôn được đánh giá rất cao, dù thành tích của họ không bằng Dương Minh Thành nhưng chỉ cần những thứ họ làm đều thành công. Ban đầu là bạn cùng nhau chia sẻ, dần dần Dương Minh Thành cảm thấy không công bằng, sinh ra lòng ganh ghét. Nhất là khi bọn họ đạt được thành tựu, còn hắn, vẫn chỉ là một nhân viên công chức bình thường, quả thật không cam lòng. Chuyện năm đó hắn có nhúng tay, chỉ là… “Thư ký Liêm, điều tra Hồ Cửu đi, tôi muốn biết tường tận những năm qua của cậu ta. Còn có Dung Vị, xem xem có thật cậu ta chuẩn bị được ra tù?” Dương Minh Thành phân phó. “Vâng.” Thư ký Liêm nhanh chóng đi làm việc. “Hừ, tốt nhất các cậu cứ yên phận, nể tình bạn bè tôi sẽ không làm khó, nếu không…” Hắn ta tự nói rồi nắm chặt tay thành nắm đấm. “Phó Chủ tịch Dương, giờ này sao lại còn ngồi đây chứ?” Giọng nói một người đàn ông vang lên. “Anh đừng nói nữa, không rõ là chuyện gì sao lại thay Chủ tịch thành phố. Trong khi tôi là Phó chủ tịch còn không biết. Đừng nói là anh chơi tôi.” Dương Minh Thành gằn giọng nói. Người đàn ông kia nhếch môi cười, tùy tiện ngồi đối diện hắn ta. Sau đó, người đàn ông này rút ra một điếu thuốc, định bật lửa. “Ở đây cấm hút thuốc.” Dương Minh Thành nhắc nhở. Người kia lại cười rồi bỏ thuốc xuống. “Sao nào? Cảm thấy lo lắng? Chuyện kia quả thực tôi không hề biết, nhưng tra không ra thông tin chứng tỏ đối phương có thực lực.” Người đàn ông vẫn cảm thấy không có gì. “Đến giờ này mà anh còn cảm thấy không có gì sao?” Dương Minh Thành thật muốn đấm hắn. “Phó chủ tịch Dương à, còn tôi ở đây anh lo gì chứ? Dù đối phương là ai tôi cũng thấy thú vị, anh không tin tôi sao?” Người đàn ông đó vẫn thái độ bất cần mà nói. “Hoàng Đàn, đừng nghĩ là muốn làm gì làm, bây giờ bầu trời này chia hai chủ rồi. Tôi còn hơn quyền Chủ tịch sao?” Dương Minh Thành bất mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]