Chương trước
Chương sau
Lão Lý trong lòng thầm đánh trống, thật sự không ổn, vị Chiến thần này chính là có chuẩn bị mà tới.
Tuy ông từng nghe qua Chiến thần bất phàm, chiến tích hiển hách, dù là ai cũng phải cúi đầu. Ông có nghe qua nhưng cảm thấy là do mọi người phóng đại, lòng có tôn trọng nhưng ông cũng không đánh giá cao.
Nay tận mắt nhìn vị chiến thần trước mặt, ông ta lại cảm thấy vị này quá trẻ, tới đây chính là thị uy với ông.
“Ngài…muốn thế nào?” Lý Huy nhíu mày cũng cúi đầu hỏi.
“Tôi muốn? Là tôi muốn thanh trừng hết các người đấy, đừng tưởng tôi không biết các người làm gì ở đây.” Hồ Cửu nguy hiểm nhìn bọn họ.
Tất nhiên để chuẩn bị những việc này Hồ Cửu cũng đã báo với Ban Chính trị Trung ương, thực sự thân phận Chiến thần vẫn còn nhiều ràng buộc.
Bọn họ từng người bị quyền lực che mờ mắt, chuyện gì cũng làm được, đợt hành động lần này đã được thông qua nên Chiến thần như anh cũng không e ngại nữa.
Chứng cứ sắc bén anh thu thập đủ, bọn người này không đổi không được.
“Chiến thần, ngài ở trên chiến trường bảo vệ tổ quốc là ai ai cũng tôn kính, nhưng ngài lấy quyền gì mà thay thế chúng tôi?” Lý Huy lăn lộn trên quan trường bao năm, lại có Lý gia ở Trung ương hậu thuẫn.
Chuyện lật ông ta là chuyện không thể, ông ta cũng không cho phép, không cam lòng.
Đừng quên sau lưng ông còn có Lý gia, nhưng ông ta mãi mãi không thể ngờ mình chỉ là ếch ngồi đấy giếng.
Thân phận Chiến thần tách biệt, chỉ cần Chiến thần có đủ chứng cứ, thì dù bất kỳ ai đi nữa Chiến thần cũng có thể vì lợi ích người dân mà bảo vệ họ.
Tùy cơ ứng biến.
“Dựa vào gì? Dựa vào các người dám ức hiếp dân lành, điều quân vô lý, cấu kết làm xấu. Hay còn chưa đủ chứng cứ? Ông nghĩ tôi gọi ông đến để chơi?” Hồ Cửu đứng lên từng bước ép sát đám người họ.
“Chiến thần à, ở đâu mà không có chứ? Cậu còn trẻ, chỗ của cậu là ở Chiến trường, còn việc của chúng tôi là đảm bảo người dân an ổn, đều như nhau.” Lý Huy già mồm át lẽ phải.
“An ổn? Vậy tại sao một đám du côn bắt nạt người già thì các ông ở đâu? Lúc những người bị hàm oan kia bị tống vào tù ông ở dâu? Hay nói là cái quán bar X.O chứa đầy tệ nạn kia là ông chống lưng?” Hồ Cửu lại hùng hồn như tuyên tội cho Lý Huy.
“Ngài…” Lý Huy cứng họng không nói được, đám người theo sau cũng cúi đầu.
Đùa sao, Lý Huy còn có Lý gia chống đỡ, bọn họ gia tộc nào bằng chứ? Trong số đó, cũng có nhiều người bất mãn Lý Huy lạm quyền lâu này, nhưng ngặt nỗi không đủ lực để báo cáo.
“Ông thử gọi Lý gia của ông, gọi luôn cả nhưng mối quan hệ ngày thường xem nào. Tôi muốn hôm nay, ông ngã xuống một cách tâm phục.” Anh cũng lười đôi co với lão ta.
Thật ra anh chỉ cần lệnh đưa họ về điều tra là được, nhưng điều đầu tiên anh muốn loại bỏ cặn bã để bảo vệ Dung Vị. Ít nhất là trong thành phố Gia này là nơi an toàn của Dung Vị cùng người nhà.
Ngay lúc đó Lý Huy có điện thoại, sau khi nghe xong cuộc gọi này mặt ông ta tái mét.
“Ngài…ngài…” Lý Huy như không tin vào thông tin về rồi.
“Sao? Sợ tôi chuyên quyền như ông?” Hồ Cửu khinh miệt cười.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, chỉ cần là tôi muốn tôi có vạn cách kéo ông xuống.”
Nói rồi ra hiệu Túc Trì, anh ta nhanh chóng đưa một số binh lính vây quanh Thanh Ngũ cùng Lý Huy.
“Chiến thần…tôi…” Thanh Ngũ cũng không thể nói gì được.
Anh biết Chiến thần có quyền lực cỡ nào, chỉ là Thanh Ngũ không ngờ một ngày sẽ đối mặt với Chiến thần.
“Cậu nên biết hậu quả, nếu không phải tôi thì Túc Trì cũng sẽ làm. Chỉ là chưa tới lúc, còn cậu gặp tôi là đúng dịp.” Hồ Cửu xoay xoay tay của mình.
Anh nhìn Thanh Ngũ bằng ánh mắt vô cùng tức giận, anh có thể không giận sao được?
“Tôi chấp nhận chịu phạt.” Đây là một cách cuối cùng để giữ tôn nghiêm quân nhân.
Ít ra điều này quả thực làm cho Hồ Cửu dịu đi một chút, dù là sai phạm sai lầm nhưng thẳng thắng nhận lỗi chịu phạt mới là khí chất quân nhân nên có.
“Được. Túc Trì án theo quân quy. Đưa về doanh trại chở xử lý trực tiếp.” Anh ra lệnh.
“Vâng” Túc Trì nhận mệnh, để cho các binh lính đưa Thanh Ngũ đi.
Lúc này anh nhìn đến Lý Huy bên kia còn cúi đầu đen mặt.
“Thế nào Chủ tịch Lý? À không, từ giờ nên gọi là Lão Lý. Chủ tịch thành phố mới sẽ đến vào ngày mai. Còn ông, có lẽ nên đưa về quân doanh chờ cùng Thanh Ngũ.” Hồ Cửu nhìn tới Lý Huy, cũng không muốn tốn thời gian.
“Chiến thần, tôi sai rồi. Nhưng dù là sai cũng là Ban Chính trị xử lý.” Lý Huy sợ hãi, nhưng ông biết chỉ cần là người ở Ban Chính trị nhúng tay ông sẽ nhẹ tội hơn.
“Ban Chính trị? Họ không nói ông chính họ thông qua yêu cầu của tôi sao?” Hồ Cửu cười nhếch mép.
Chính vì phòng ngừa những chuyện như thế này, khi xin sự đồng ý của Ban Chính trị, anh đã gửi tới bằng chứng đanh thép, còn có úy hiếp nhiều người nếu để anh tra ra thì Chiến thần anh sẽ phục mệnh mà hành sự.
Cả đám già ấy ai mà không lo giữ thân, còn nghĩ gì tới chuyện của Lý Huy nhỏ bé này.
“Cái gì?” Lý Huy không tin được.
Hữu Thủ vứt cho ông ta một tờ quyết định có đóng dấu của Ban Chính trị,
Lúc này, ông ta triệt để ngã quỵ xuống, một đời lăn lộn chỉ mất đi trong một chớp mắt. Kêu ông ta sao chịu nổi.
“Hừ, thân phận Chiến thần là tuyệt mật quốc gia. Nếu lộ thân phận xem vi phạm lệnh cấm, xử theo quân luật.” Hữu Thủ lên tiếng, giọng nói uy áp, nói cho tất cả mọi người ở đây nghe.
‘Sau hôm nay nếu như thân phận Chiến thần bị tiết lộ, trách nhiệm thế nào các người tự biết” Hữu Thủ lần nữa nhấn mạnh.
Đám người ở đây cúi đầu không dám.
Họ dám sao, thân phận Chiến thần là một tuyệt mật cấp Quốc gia, nếu họ bị ghép tội này đừng nói là họ, đến gia đình họ cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Vâng.” Tiếng lí nhí đồng thanh làm cho Hồ Cửu cảm thấy đám người này quá nhát gan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.