Dung Thất mắt đỏ hoe cũng không nói nhiều, ông biết Hồ Cửu làm gì cũng vì họ vì Dung Vị. Miễn là có chút hi vọng, nói ông bà làm gì cũng được. “Hồ Cửu, con cực khổ rồi.” Tuyết Ngụy nghẹn ngào nói. “Không sao cả, không cực khổ, con chỉ lo lắng cuộc sống sau này của mọi người, e là không êm đềm như trước.” Hồ Cửu hơi nhíu mày có vẻ trầm tư. Thật sự anh chưa rõ ràng kẻ đứng sau chuyện hãm hại anh cùng Dung Vị là ai? Nhưng anh biết kẻ sau màn tâm cơ ẩn chứa khá sâu, bản thân cũng khá cẩn thân mới không để lại dấu vết. Cũng không sao, dù là ai kẻ đó cũng không ngờ anh về rồi, quay về để trả thù, kẻ kia dù là ai đi nữa, anh cũng sẽ lôi hắn ra khỏi bóng tối. Chẳng phải Dung Vị ra từ có hắn nhúng tay cản trở, lần này anh xem hắn làm thế nào không để lại dấu vết. “Con cũng cẩn thận, mặc kệ thân già này đi, chỉ cần con cùng Dung Vị bình an, có thí mạng già này ta cũng cam lòng.” Tuyết Ngụy nói tiếp. Bà vô cùng thương con trai, cũng không nỡ để Hồ Cửu phải bôn ba. Suy cho cùng bao năm rồi, họ chịu khổ cũng quen rồi. “Hai người yên tâm, chuẩn bị tốt. Ngày mai sẽ có người đến bảo vệ hai người, Dung Vị sẽ sớm ra ngoài.” Hồ Cửu khẳng định chắc chắn. Dung Thất nhìn ánh mắt kiên định của Hồ Cửu, trong lòng cũng chua xót, giá như ông có năng lực, hai đứa cũng không tới mức rơi vào nguy hiểm. “Cẩn thận.” Dung Thất chỉ lặng lẽ nói. Hồ Cửu gật gật đầu rồi đi ra khỏi nhà, vừa ra khỏi cửa, Hồ Cửu lại cảm nhận được gì đó. Có một loại năng lượng vô cùng khó hiểu ở xung quanh, nhìn kỹ thêm một chút, anh vẫn phát hiện bụi gai ở một khu biệt thự nhỏ, giống như căn biệt thự Nhật Hạ ở khu Long Thăng. Nhưng trái với năng lượng kia, năng lượng này dồi dào hơn, cảm giác tất cả năng lượng chính đều bị hút đi. Quan sát kỹ một chút, nếu nhìn bề ngoài thì căn biệt thự nhỏ kia nằm ở góc tối, vô cùng âm u, nếu là ban đêm sợ là còn không thấy. Nó tạo cho người khác cảm giác sợ hãi không dám tới gần, dây gai như muốn bảo vệ gì đó? “Chẳng lẽ kim ốc tàng kiều?” Hồ Cửu tự lẩm bẩm. Có gì đó thôi thúc anh lại gần căn biệt thự đó, càng lại gần, con đường xung quanh cùng cảnh vật như tối dần, bỗng nhiên bên tai có tiếng gào thét rùng rợn. Bước chân Hồ Cửu thả chậm, làm một động tác như kết ấn, sau đó rút ra một cây bút màu đỏ như máu từ trong túi áo. Tay Hồ Cửu vẽ lên một chữ vạn sau đó là các ấn chú khó hiểu, bỗng nhiên không gian xung quanh không còn cây gai, thay vào đó là những khóm hoa tươi mát, đẹp đến ngỡ ngàng. Hồ Cửu nhíu mày: “Thuật ẩn.” Anh nhếch mép cười, cảm thấy sau nhiều năm anh còn không biết nơi đây lại có cao nhân điểm ấn như vậy. Phải biết những người có thể thi triển các cổ thuật như ẩn thuật này, hay giăng kết giới bảo vệ nếu không là người hành tẩu trên sa trường, thì cũng là những cao nhân ẩn dật. Có thể dùng ẩn thuật để bảo vệ thứ mình thích, lại còn tận dụng vượng khí nơi khác để tăng trợ lực, quả là cao thủ trong cao thủ. Đáng tiếc người này gặp phải Thiết Soái. Nghĩ rồi anh lại bước tiếp, bước chân lần này nhanh hơn, tiện tay anh vung bút lên, màu đỏ chói mắt như muốn xé toạc không gian kia, một loạt ấn chú kỳ là theo đường vẽ của bút mà bay vào nhà. Bên trong nhà dường như phát ra âm thanh vô cùng yếu ớt. “Cô…” Hồ Cửu bất ngờ thốt lên. Đúng vậy, trước mặt anh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nước da trắng nõn, thân hình cân đối, mái tóc màu ánh kim dài mượt. Nếu nói đây là công chúa tóc mây có lẽ ai cũng tin. “Làm sao anh vào được đây?” Cô gái kia nhíu mày, ánh mắt đề phòng. Hồ Cửu cũng không biết tại sao vào đây, nhưng có gì đó thôi thúc anh, như muốn nói đây chính là chìa khóa đầu tiên để anh có thể tìm ra kẻ sau màn. Chí ít, dù là ai thì cũng có thể giúp đỡ Dung Vị. “Vào thì vào thôi, cũng cần xem ngày?” Hồ Cửu không nhanh không chậm đáp. Cô gái cũng không nói gì, mỉm cười đáp: “Xem như có chút thực lực, nhưng so với người kia, e là anh không bằng. Anh nên đi đi, hắn sắp tới rồi.” “Hắn?” Hồ Cửu nghi hoặc hỏi. “Còn phải xem hắn phá được kết giới mới tôi vừa tạo ra hay không thôi.” Sau đó anh lại mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống ghế. “Đi đi, có ai nói anh quá nhiều chuyện?” Cô gái vẫn kiên quyết. “Tôi là Hồ Cửu, còn cô?” Hồ Cửu không quá bận tâm đến những lời cô gái nói, tiếp tục làm quen. Nếu người không biết nhìn qua còn tưởng rằng anh là đang mặt dày tán tỉnh người ta. “Bạch Thố.” Cô gái lạnh lùng đáp. “Thỏ trắng? Chậc, không trách được có người muốn nhốt cô nha.” Hồ Cửu cợt nhã trêu chọc. Nhưng thâm anh cũng hiểu ra, cô gái tên Bạch Thố này nhan sắc khuynh thành, có thể nói là hiếm có. Chỉ cần có thể đứng ở ngoài ánh sáng sợ là có thể lấp lánh như kim cương nha, liệu kẻ nhốt cô là yêu cô hay có âm mưu gì? “Anh nên đi đi.” Bạch Thố cũng không nhiều lời, vẫn kiên trì đuổi khách. Hồ Cửu làm lạ, dù sao anh vào đây chứng tỏ có thể mang cô đi, sao lại một mực đuổi anh? “Cô có thể đi cùng tôi.” Hồ Cửu bỗng nhiên đề nghị. “Không được.” Bạch Thố dứt khoát từ chối. “Tại sao?” Anh vẫn không buông tha. Bỗng nhiên kết giới Hồ Cửu giăng ra có động, khóe miệng anh nhếch lên cười khẩy. Kẻ kia đến rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]