Chương 434
Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện.
‘Ngài Tuệ… chờ tôi sao?”
Hồ Cửu cười cười đi lại vô cùng thong dong.
Ngài Tuệ mỉm cười, tuy trong lòng hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt là sự bình thản vốn có.
“Quả không hổ danh là Chiến thần!”
Nhìn dáng vẻ tự tại kia của Hồ cửu, hắn ta lại thấy vô cùng quen thuộc, có lẽ trong ký ức mập mờ của hắn đã hiện lên hình ảnh một vị đại soái uy nghi lẫm liệt.
“Nhưng dù là Chiến thần thì sao chứ? Cũng không thoát được.”
Ngài Tuệ cắn chặt câu cuối như muốn khẳng định, Hồ Cửu hôm nay đi vào chỉ có đường chết.
“Cậu nói xem? Quả thực danh xưng ‘ngài’ khá lớn với cậu đấy.”
“Gọi cậu là Tiểu Tuệ, xem ra ổn hơn.”
Hồ Cửu xoa xoa cằm, cười cợt nhã nói.
Gì chứ? Một tên xem như có chút năng lực, học vài ba công pháp này cho rằng mình hơn người.
Xem ra Bạch Long thất sách rồi.
Dù là người của các gia tộc lớn ẩn dật, thì thành viên của gia tộc họ vẫn phải xuống xã hội vài năm để bị đời lừa cho tỉnh ra.
Sau đó mới hội đủ kinh nghiệm mà về ẩn dật tiếp.
Không phải ở ẩn là không biết gì.
Mà ở ẩn chính là không muốn phiền, càng không muốn người khác phiền mình.
Nếu cứ bị vây giam thì chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng,
Mà Ngài Tuệ kia nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598551/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.