Chương 227
“Mày…”
“Gì chứ? Đại gia tộc chó má gì chứ? Hở ra là mày, hở ra dọa… có chút chuyện cũng làm quá lên.”
Nói xong, Hữu Thủ chỉ tay về phía mấy tên bảo vệ tiếp tục mắng.
“Các người, vệ sĩ là bảo vệ chủ nhân, vậy có biết để chủ nhân tránh phiền phức không hả? Hay là cứ dung túng tên ngu ngốc này quậy phá xong đi đánh người ta hả?”
“Nói đi chứ! Câm à!”
Hữu Thủ hùng hổ mà mắng, bọn họ làm gì có cơ hội chen vào câu nào chứ?
“Hữu Thủ! Được rồi!”
Hồ Cửu thấy Hữu Thủ mắng người cũng hơi bất ngờ.
Trước giờ anh ta là người được xem là hiền nhất trong quân doanh, chỉ khi thực hiện nhiệm vụ thì Hữu Thủ lại vô cùng nghiêm túc, không khác gì sát thần.
Nếu không phải Hồ Cửu biết rõ Hữu Thủ thì vừa rồi còn nghĩ anh ta có lẽ đang tranh giành chỗ buôn bán cùng nên.
“Chúng mày được lắm, lần trước là lão chú của tao nhẹ tay mới để chúng mày được nước lấn tới.”
“Lần này đừng hòng thoát.”
“Tao nuôi chúng mày để làm cảnh á? Còn không biết xông lên!”
Hồ Tiêu đen mặt quát.
Gì chứ? Hắn ở phương Bắc còn chưa ai dám to tiếng, dù là đám người Vinh gia hay Trần gia, có muốn nói xấu hắn cũng là tìm nơi khuất mặt hắn.
Từ khi nào cái thành phố Gia nhỏ bé này, bất kỳ ai cũng có thể coi thường hắn chứ.
“Tôi khuyên Hồ thiếu cậu nên biến đi!”
“Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598344/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.