Hồ Cửu cũng không rõ nên đối mặt Bạch Thố ra sao, đôi khi anh cảm thấy Bạch Thố quá thiệt thòi, có lúc lại cảm giác Bạch Thố không đơn giản.
Nhiều khi anh cho rằng bản thân quá nhạy cảm vì quá yêu Lục Thạc cho nên bài xích Bạch Thố.
Cho nên anh xem như cho Bạch Thố cơ hội chứng minh, chỉ là anh không hiểu sao vẫn không muốn đối diện quá nhiều với cô.
Ngày đó trên núi Hàng về, Hữu Thủ cùng Túc Trì cho rằng Hồ Cửu đang cho Bạch Thố cơ hội.
Chỉ có anh biết, cơ hội vốn không tồn tại!
“Là anh.”
Một cô gái mặc váy đen ôm eo, tà ngắn hơi xòe, lộ ra đôi chân thon dài.
Hồ Cửu thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, nhìn kỹ một chút, cô gái này anh đã gặp ở buổi tiệc tại thành phố Gia.
“Ừm.
Vinh tiểu thư, thật tình cờ.”
Nhưng vẻ mặt của Hồ Cửu hơi lạnh nhạt, cũng không biểu cảm bao nhiêu, khác xa với người hôm đó khuyên nhủ cô.
“Tôi cũng không biết tối đó có chuyện gì, nhưng Vinh gia lại để tôi về lại, cuối cùng tôi cũng không phải… Thật may mắn.”
Vinh Thúy Hà cười tươi, giống như gặp được người bạn lâu năm.
Thật ra Vinh Thúy Hà không đẹp sắc sảo, cũng không có sự linh động như Bạch Thố.
Nhưng tổng quan cô hài hòa, dáng người lại được chăm sóc tốt, làn da trắng nõn thêm vóc dáng bốc lửa, chiếc váy đen càng làm cô thêm quyến rũ.
“Vậy chúc mừng cô rồi.”
Hồ Cửu rập khuôn đáp lại, cũng không quen với việc nhiệt tình của một phụ nữ.
Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598267/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.