Hồ Diệu Thái mong muốn có thể nhìn thấy Hồ Cửu bị Thẩm Lương xử lý tại chỗi, muốn diệt sạch sẽ cái gì gọi là kiêu ngạo.
Ông ta vốn đã ngứa mắt Hồ Cửu, lại thấy Hồ Lâm cứ phải dè dặt cẩn thận càng cảm thấy chướng mắt hơn.
Dù cho Hồ Cửu có quen biết với gia tộc bí ẩn thì sao chứ?
Có gì hơn người?
Đã vậy ép bọn họ là được.
Dù sao Hồ gia cũng không thể đợi, mà ông ta càng không thể cúi đầu.
“Ông Hồ, chuyện này… có chút hơi quá.” Thẩm Lương nhíu mày.
“Có gì là quá đáng.
Phải để cho những kẻ sau làm gương, từ khi nào Hồ gia lại dễ đến dễ đi như vậy.”
“Nếu không, sau này những kẻ như thế này đến phá Hồ gia, một lần lại một lần gọi tới Ngài Thẩm đây sao?”
Hồ Diệu Thái bức bách.
Thẩm Lương tuy khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, không muốn đôi co với lão già này.
Mà người Hồ gia có ai mà không biết tính nết lão ta, ông ta vô lý cũng muốn người khác nghe theo mình.
“Làm theo ý ông Hồ đi.”
Thẩm Lương ra hiệu cho đám người kia tiến vào.
Bọn người Hồ gia chỉ trừ Hồ Lâm đều nhìn chằm chằm phía Hồ Cửu, muốn thấy được vẻ mặt hoảng sợ cầu xin của Hồ Cửu.
Nhưng trái với mong muốn của bọn họ, Hồ Cửu vẫn rất thoải mái, không hề có sự sợ hãi nào, trên gương mặt còn có nụ cười.
Đám người kia hùng hổ đi vào, đang định lôi Hồ Cửu đứng lên thì bị Hồ Cửu một cước đá mạnh vào chân.
Kẻ đi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598264/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.