Hoàng Đàn cảm thấy lão già này có phải là già quá nên lẫn rồi không? Trước giờ ra tay diệt người còn phân biệt già trẻ sao?
“Ông nói xem, tôi dám không?” Hắn ta vuốt ve tay mình, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
“Hoàng tổng… ngài bỏ qua cho cha tôi.
Ông ấy… già rồi, không biết nhiều, người không biết không có tội.” Lục Hùng lên tiếng muốn xoa dịu.
Nhưng Lục Quân lại không quan tâm, nhìn Lục Hùng nói mình không biết nhiều vì già, ông ta càng tức giận hơn.
“Đồ con bất hiếu! Sao mày dám nói cha mày thế hả? Lúc tao còn đang lăn lộn mày còn chưa ra đời đấy.” Lục Quân chĩa gậy vào mặt Lục Hùng mà chửi.
“Cha à… Đây là…” Lục Hùng hơi giật mình, ấp úng nói.
Lục Hùng cũng vô cùng khó chịu, nếu không vì lão già này cứ khư khư giữ kỹ tài sản còn đang nắm quyền quản lý thực tế thì Lục Hùng có lẽ cho ông ta vào viện dưỡng lão.
Lão nhị Lục Bạch hiện tại bị ông ta cử đi công tác không có mặt ở đây, ông ta phải nhanh chóng tìm cách lấy hết mọi thứ.
Nếu Lục Quân xảy ra chuyện thì tài sản kia vẫn phải chia làm ba, mà Lục Hùng thực sự không muốn điều này.
“Ta ở đây, ai muốn làm gì làm đi.
Ta không tin có ai dám làm gì tới ta.” Lục Quân đứng ra, tỏ vẻ hiên ngang.
Ông ta lớn tuổi rồi, dù có gì đi nữa thì ông cũng không tin là ai có thể làm gì được ông.
“Bốp.”
Lục Quân chao đảo ngã sấp xuống ghế đệm, rất may đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598185/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.