Lão Trư phản ứng nhanh nhất, hắn ta nhìn một màn này thì hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Ông ta quỳ hẳn xuống: “Chiến thần…mong ngài bỏ qua, là do tôi ngu muội, tôi xin quy phục ngài.”
Thương Nhật nhìn Lão Trư, ánh mắt mấy phần khinh bỉ.
“Lão Trư, không lẽ ông cũng tin kia là Chiến thần?” Thương Nhật hằn học hỏi.
“Lão Thương à, đừng cố chấp.” Lão Trư tốt bụng nhắc nhở.
Thương Nhật vẫn không chịu khom lưng quỳ gối, cảm thấy bản thân không chọn sai.
“Thống lĩnh Thanh, tôi vẫn tin ngài.” Thương Nhật vẫn kiên quyết.
“Được.
Tốt lắm.” Thanh Ngũ cười đắc ý.
Hồ Cửu nhìn tên Thống lĩnh trước mặt, chướng mắt vô cùng, là một quân nhân nếu đã không khiêm tốn thì cũng nên đúng bổn phận.
Sao lại có những kẻ như thế này chứ?
“Túc Trì, tôi nghĩ cơ cấu quân đội cần thay đổi rồi.
Dù sao biên giới đã yên ổn, việc cơ cấu lại cũng là đương nhiên.” Hồ Cửu vuốt ve bao tay đen trong tay, vừa nói vừa nghĩ gì đó.
“Dù sao ở đây cũng là nơi tốt.
Gọi bọn họ đến đi.” Hồ Cửu khoan thai ngồi xuống ghế chính diện.
Chân phải gác lên gối trái, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Hữu Thủ, kết nối nội bộ, gọi bọn họ đến đây.” Giọng điệu ra lệnh.
Thanh Ngũ có ngốc mấy nhìn dáng vẻ Túc Trì cùng Hữu Thủ thì cũng hiểu người trước mặt có thể là Chiến thần thực sự.
Hắn ta cảm thấy phen này xong rồi, xong thật rồi.
“Chiến…thần…là thật?” Thanh Ngũ vẫn không muốn tin sự thật trước mặt này.
Nghe tới ‘Chiến thần’ Lão Trư cùng Thương Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598160/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.