Hồ Cửu nghe giọng điệu của Lão Trư thì nhếch mép cười, thực sự bọn họ không biết bản thân đang đối mặt với điều gì rồi. 
“Ồ, vậy còn phải xem ông đủ bản lĩnh đấy không.” Hồ Cửu nói với giọng thoải mái. 
“Hừ, mày cứ thử đến xem, tao đảm bảo ‘tiếp đãi mày tốt’, đừng quá mức tự phụ. 
Hiện tại tao còn chưa biết mày là ai thì mày nên trốn đi.” Lão Trư tự tin đáp trả. 
“Có chuẩn bị là tốt. 
Tóm trọn một lưới, cũng đỡ tốn công. 
Hẹn gặp ông…sau vài phút. 
À không…chỉ năm phút thôi.” Hồ Cửu cười giễu cợt, không để lời ông ta vào tai. 
Nói xong cũng không đợi ông ta phản ứng mà cúp máy. 
“Hữu Thủ, chúng ta cũng nên thử con đường hắc đạo rồi.” 
“Thiết Soái, ngài còn cần đi đường đó sao?” Hữu Thủ cho rằng Hồ Cửu chỉ đùa mình. 
“Tôi cảm thấy con đường này cũng khá tốt. 
Cũng sẽ không bị ai quản.” Hồ Cửu nhìn xa xăm suy nghĩ. 
Đúng là Chiến thần là danh xưng ai ai cũng sợ hãi, được mọi người công nhận. 
Một Chiến thần thì uy danh không chỉ nằm ở chỗ cái tên mà còn là thực lực. 
Anh làm gì mà không được chứ? Dù là chuyện riêng cũng không ai dám bắt bớ. 
Nhưng quả thực dùng danh xưng chiến thần cho một số chuyện lại hơi khó xử, nhất là những chuyện anh muốn âm thầm làm. 
Chưa kể thế lực này xem như để Dung Vị giải khuây cũng ổn. 
“Chuyện phía Dung Vị thế nào?” Hồ Cửu chợt hỏi về chuyện kia. 
“Mộc gia bên kia còn chưa biết chuyện, sợ họ biết e rằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598155/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.