Những gì Hồ Cửu nói làm cho những người xung quanh cảm thấy anh đúng là kẻ ngốc.
“Một đêm, hai đêm…và nhiều đêm.
Vợ vẫn là của anh, nhà xe vẫn là của anh.
Có gì không ổn? Hay anh vẫn chê ít? Vợ anh cũng chỉ đáng giá thêm một ít lợi ích làm ăn nữa mà thôi.
Ha ha ha.”
Phúc Thái Lâm cảm thấy kẻ trước mặt này có lẽ chưa hiểu vấn đề, cố ý nhấn mạnh còn không quên giễu cợt.
“Phúc thiếu…em thì sao…”
Lưu Sương Ngọc nghe đến món lời kia, bản thân cô ta cũng rất muốn điều đó.
“Tôi nhắc lại, vợ tôi là vô giá.
Chút vật chất đó không xứng!”
Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn Hồ Cửu.
Cô nhân viên mới kia lén lút nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Lưu Sương Ngọc thì khinh bỉ nhìn Hồ Cửu, cảm thấy gã đàn ông này chỉ là sĩ diện hảo.
Còn Phúc Thái Lâm càng cười nhạo xem đó như trò cười, không mấy để tâm.
“Hồ Cửu, hay chúng ta đi đi.”
Sau lưng Hồ Cửu, Lục Thạc níu nhẹ tay anh, đúng là cô rất xúc động khi nghe anh nói như vậy.
Nhưng ở đây lâu cũng không ổn, dù gì Phúc Thái Lâm là người không thể dây dưa.
“Chúng ta cần chọn một căn nhà tốt đã.
Kệ họ đi!”
Hồ Cửu mạnh mẽ nói.
Sau đó quay về phía cô nhân viên trẻ kia, ra hiệu cô giới thiệu các căn hộ cho anh.
Nhưng Phúc Thái Lâm bên này nhìn thấy Hồ Cửu bỏ ngoài tai lời mình nói thì vô cùng khó chịu, cảm giác tự tôn như bị chà đạp.
Hắn nhìn Lục Thạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-o-re-ho-cuu/4598124/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.