Khương Mỹ Nghiên! Thực tốt, tôi nhớ kỹ cô!
“Cacao, nếu mẹ rất muốn trở về thì sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Cacao chu miệng, nghĩ nghĩ, rồi sau đó yếu ớt nói: “Vậy Cacao cũng phải đi, Cacao phải bảo vệ mẹ, Cacao không cho những người xấu đó khi dễ mẹ! Baba, ba cùng Cacao cùng nhau bảo vệ mẹ được không?”.
“Đương nhiên! Baba không chỉ có phải bảo vệ mẹ, còn phải bảo vệ Cacao nha." Tiêu Chiến sủng nịch sở sở đầu nhỏ Cacao, cười nói.
Cacao nở nụ cười ngây thơ, gắt gao ôm cổ Tiêu Chiến, hôn một cái trên má Tiêu Chiến! Cái này làm cho Tiêu Chiến sửng sốt, trong lòng mừng như điển!
Rồi sau đó, anh ôm Cacao, hôn vài cái đến khi Cacao ghét bỏ đẩy Tiêu Chiến ra nói: “Đủ rồi baba.”
Tiêu Chiến ngây ngô cười, mãi cho đến anh rời phòng, mặt cũng đầy ý cười
Một khắc đó, Long Nhất đứng ở cửa nhìn thấy mặt Tiêu Chiến tràn đầy tươi cười hạnh phúc, cũng cười ngây ngô.
“Cậu cười cái gì?" Tiêu Chiến hỏi.
Long Nhất lập tức không cười nữa, cung kính trả lời: “Thuộc hạ từ trước nay chưa từng thấy qua trên mặt chủ soái có vẻ tươi cười như vậy."
Nghe vậy, Tiêu Chiến cộc lốc hỏi ngược lại: “Vậy à?”
“Đúng rồi, thay tôi chuẩn bị một ít quà, ngày mai Khương Vũ Nhu đến tiệc mừng thọ, không thể làm những người khác xem nhẹ cô ấy!” Tiêu Chiến nói, Long Nhất nhanh chóng gật đầu, hỏi: “Chủ soái, muốn quà lớn thế nào?”
“Cậu xem được là được, đủ để cho mọi người lau mắt mà nhìn Vũ Nhu là được! Tôi muốn cho cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-dien/4085329/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.