Tiêu Chiến gắt gao bắt lấy tay nhỏ non mịn lạnh lẽo Khương Vũ Nhu, liếc mắt đưa tình nói: “Vũ Nhu, thực xin lỗi, từ nay về sau, có anh ở đây, sẽ không có người có thể khi dễ em cùng Cacao, tin tưởng anh, tin tưởng anh.”
Khương Vũ Nhu gật đầu, nước mắt đã sớm lăn xuống, rồi sau đó dựa vào trong lòng ngực Tiêu Chiến, nói: “Tiêu Chiến, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu Cacao.”
Nhưng là, cô chợt ngồi thẳng người, tràn đầy lo lắng cùng quan tâm hỏi: “Đúng rồi, anh trở về bằng cách nào? Kim Chính Sơn không làm khó dễ anh sao? Anh có bị thương không?"
Đó chính là tam gia nhà họ Kim, thủ đoạn thực sâu cay, sao Tiêu Chiến có thể bình yên vô sự ra về? 5 năm, Khương Vũ Nhu bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông chỉ mới gặp gỡ vài lần trước mắt này trở nên cực kỳ thần bí, cô không có cách nào nhìn thấu đưuọc.
Tiêu Chiến cười cười, nói: “5 năm trước, anh nghe lời em vẫn luôn hướng về phía nam, sau đó tòng quân, anh công tác ở chiến bộ, học chút võ nghệ, những người Kim Chính Sơn đó chỉ là một ít du côn lưu mạnh, còn không phải đối thủ của anh. Yên tâm đi, chuyện nhà họ Kim anh sẽ giải quyết thật tốt, em cứ an tâm ở chỗ này dưỡng thương, chăm sóc con gái chúng ta."
Khương Vũ Nhu nghe xong, thật vất vả thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng lại gắt gao giữ chặt tay Tiêu Chiến, rất sợ hãi cùng sốt ruột nói: “Tiêu Chiến, đưa em trở về Khương gia, em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-dien/4085303/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.