Diệp Thiên khuôn mặt đen lại, gằn giọng nói
- Đây là chuyện quan trọng, liên quan đến quốc gia đại sự, nếu như chậm trễ ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?
- Cái này...
Thấy tên này còn làm một bộ mặt khó xử mà không tránh ra, Huyết Lệ mất kiên nhẫn tiến lên quát lớn
- Còn cái này cái kia gì nữa, mau tránh ra để thái tử tiến đến.
Diệp Thiên cũng thuận thế nhìn tên lính mà an ủi
- Ngươi không cần lo lắng gì cả, có chuyện gì ta đến gánh chịu hết. Ngươi yên tâm chứ?
Tên lính vẫn còn do dự không quyết, ngẩng đầu lên định nói gì thì đám người Diệp Thiên đã tiến lên núi.
- Thôi, ta đã hết sức, có lẽ không có chuyện gì đâu.
Hắn cố gắng an ủi mình, nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy thoải mái.- Huyết Lệ, Huyết Vệ đã triệu tập đến chưa?
Vừa nhanh chân đi hướng đỉnh núi, Diệp Thiên không yên tâm hỏi Huyết Lệ
- Thái tử yên tâm, Huyết Vệ đã bao vây cả Thanh Phong Sơn, chỉ cần có hiệu lệnh, sẽ lập tức hành động.
Nghe vậy, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, cước bộ cũng vững vàng hơn tràn đầy tự tin mà hướng đỉnh núi đi tới.
[Trước sau gì cũng là của ta, phụ hoàng, ngài nên biết điều một chút, nếu không cũng đừng trách ta tàn nhẫn]Dưới chân núi
Tên lính còn chưa kịp thoát khỏi lo âu vì để cho Diệp Thiên đi lên thì đã thấy Nhị Hoàng tử dẫn theo một đội thân vệ gấp gáp chạy đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lo/2102254/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.