- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Đám người lập tức quỳ xuống hành lễ
Đỗ Băng Tâm tươi cười tiến lại hành lễ
- Hoàng thượng cát tường.
Diệp Thần nhíu mày, có chút khó chịu. Lúc đầu hắn có nghe nói là sao khi uống dược hoàn mặc dù làm người trẻ lại nhưng lại khiến bản thân xú khí huân thiên, giờ chính mình cảm nhận cũng thấy một trận ác tâm. Chẳng lẽ có được tuổi trẻ lại khiến bản thân thúi không ai gần? Vậy thì đại giới này có chút lớn. Nhưng lại nhìn Đỗ Băng Tâm vốn trung niên, bây giờ lại như thiếu nữ mười tám, trong lòng lại kiên định. Chỉ cần còn sống, cái gì cũng không đáng kể.
- Tất cả bình thân
- Tạ ơn Hoàng Thượng
Diệp Thần nhìn về phía một lão giả ở phía sau, chính là thái y ngày hôm qua đến chẩn bệnh cho Đỗ Băng Tâm, Tôn Minh
- Tôn thái y, ngươi hôm qua đến đây có phải tìm cách giải quyết vấn đề của Hoàng Hậu chăng?
- Hạ thần ngu dốt, không biết được cách giải quyết, hoàng thượng hãy tìm người tài khác.
Mặt Diệp Thần lập tức đen lại, cả giận nói
- Ngươi là thái y, còn là Trưởng thái y trong cung, là cả nước chọn ra kẻ có y thuật mạnh nhất. Ngươi nói tìm người tài khác? Ngươi tìm cho trẫm xem, tìm không được là khi quân, ngươi lấy đầu ra mà bồi.
- Thần... Hoàng thượng, thần...
Tôn Minh sắc mặt trắng nhợt, ấp úng không nói ra lời. Diệp Thần nhếch miệng, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lo/2102252/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.