"Tỉnh dậy là ổn rồi, nhìn kìa, cậu ta tỉnh rồi."
"......"
"Không bị sốt, cũng không phải ngất xỉu. Có lẽ là buồn ngủ thôi, chắc hôm qua mệt quá hả?"
"......"
Phương Việt chậm chạp mở mắt ra, nhìn về phía người đang nói chuyện.
Người đó mặc một chiếc áo khoác màu trắng, có lẽ là bác sĩ đang trực ở phòng y tế trong thủy cung. Bây giờ người đó đang ân cần nhìn cậu: "Thế nào rồi, em trai còn thấy không thoải mái không?"
Mạnh Duy Nhất đứng đối diện người đó, khi nhận ra Phương Việt đã tỉnh thì bước đến gần.
Cậu lắc đầu theo bản năng, cảm thấy bây giờ mình vẫn hơi choáng váng, nhưng lại không phải kiểu choáng váng về mặt sinh lý. Cậu còn nhớ như in hình ảnh dòng nước cuồn cuộn nhấn chìm cơ thể và cảm giác không thể hít thở, mọi đường hô hấp như bị bịt kín của mình.
Nhưng cả người cậu bây giờ lại không có một dấu hiệh bất thường gì, thậm chí còn có chút thoải mái. Trí nhớ về những cảnh tượng kia tựa như chỉ là ảo giác của cậu. Dù sao nếu như chuyện kinh khủng đó thật sự xảy ra, thì cậu làm sao còn có thể nằm trên ghế salon dành cho khách ở sảnh thủy cung, Mạnh Duy Nhất cũng làm sao có thể vẫn ăn mặc chỉnh tề, không bị thương tí gì cơ chứ.
Hình như muốn giải đáp sự mờ mịt và nghi ngờ của cậu, Mạnh Duy Nhất mới nhẹ giọng nói: "Tôi đi xác nhận vé vào cửa, vừa trở lại đã thấy cậu nằm ngủ ở đây. Bác sĩ kiểm tra thì không thấy có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152324/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.