Động tác chém giết quân địch anh dũng của Neil ngừng lại, tay cầm thanh kiếm theo quán tính quơ một nhát vào không khí.
Con Ma Nhân mới vừa giương nanh múa vuốt trước mặt cậu loáng một cái đã hóa thành bùn đen rồi rơi xuống đất, hơn nữa còn đang dần dần bốc hơi, sau đó lập tức biến mất không còn tung tích.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!" - Cậu ta lại sợ hãi kêu lên lần nữa.
Phản ứng của mọi người cũng giống như Neil. Họ nghẹn họng và trố mắt nhìn những vết máu còn sót lại trên mặt đất, nhưng nó toàn là máu của bọn cậu.
Ngay cả xương cốt của Ma Nhân cũng không còn tồn tại.
Nếu như không phải các cậu đều bị thương không nặng thì nhẹ, đau đớn chân thực như vậy, thì e là mọi người sẽ cho rằng trận chiến ác liệt ban nãy là ảo giác do bọn cậu tưởng tượng ra.
Jack ngơ ngác nhìn bả vai còn đang chảy máu của bản thân, trên đó còn có dấu răng của Ma Nhân.
"Chuyện này chẳng lẽ... chẳng lẽ biểu hiện việc Ma Nhân vẫn đang tiến hóa hay sao?" - Nữ chiến sĩ run rẩy nói.
Ba người dân sống sót được bảo vệ khóc lớn. Neil chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay mình lên, phát hiện những vết máu màu đen của Ma Nhân bị dính lên cũng biến mất như nhau.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Cậu ta kinh ngạc một lúc, sau khi nhìn ra bốn phía thì phát hiện còn có một người đồng đội đang cách xa các cậu vài mét.
"Morren!" - Neil vừa gọi to tên của người kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152300/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.