Morren quay đầu nhìn cô gái cũng đang bị ngã trên đất, vẻ mặt khó xử: "Neil, nhờ cậu nhé."
"Chuyện này thì có gì mà phải nhờ..." - Neil ngồi xổm xuống trước mặt cô gái đó rồi nói - "Vốn dĩ đây cũng không phải nhiệm vụ của riêng cậu."
Cậu ta vừa dứt lời thì đã cõng người bị thương lên xong xuôi.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn Duy, sau đó mới nhỏ giọng cảm ơn bên tai Neil.
Morren cẩn thận quan sát dưới chân, vững vàng đi từng bước, cố gắng không để những bước đi của mình khiến đầu gối của Duy đung đưa.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương vang lên bên tai, Morren bỗng dưng cảm thấy con đường trở về thành lũy cũng không dài đến thế.
Mới đi được hơn một tiếng đồng hồ, bọn cậu đã tới gần một thôn làng khác trong thị trấn.
Nơi này là chỗ nghỉ ngơi qua đêm cuối cùng, chậm nhất là đến chiều mai thì họ có thể đến được khu tập trung của những người sống sót, sau đó các chiến sĩ sẽ trở về trường.
Bởi vì hơi gấp gáp cho nên nhiệm vụ thoải mái nhẹ nhàng này sắp phải kết thúc, mặc dù nó chưa được trọn vẹn cho lắm.
Do Morren và đồng đội mặc trang phục của binh sĩ nên dù có đi đến đâu thì bọn cậu cũng nhận được sự kính trọng của mọi người. Mặc dù khi bọn cậu đi tìm chỗ nghỉ ngơi thì đã là nửa đêm, trưởng thôn vẫn tự mình bố trí vài căn phòng, còn chuẩn bị chút đồ ăn và nước uống cho các cậu.
Neil vừa cõng cô gái kia xong thì mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152298/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.