Tiết học buổi sáng vừa mới kết thúc, mấy cậu sinh viên vừa thu dọn vừa hẹn nhau đi chơi bóng rổ sau giờ ăn cơm để thư giãn một chút. Hoàng Tu Kỳ vừa định rủ Phương Việt thì đã thấy đối phương đang nhìn điện thoại rồi nở một nụ cười “kì dị”. 
Hoàng Tu Kỳ nhướng mày đầy ngạc nhiên nhìn cậu, cảm thán: “Cậu cười ngu gì đó? Không kìm chế được mình rong chơi trong biển tri thức à?” 
“…Không phải.” – Phương Việt xoa mặt, có chút ngượng ngùng. 
Vì để “chúc mừng” bạn học Mạnh Duy Nhất đã biết dùng we chat một cách chính xác, buổi trưa ngày hôm nay hai người bọn cậu liên tục nhắn qua nhắn lại một vài chủ đề nhàm chán. Đối phương nhắn cho cậu rất nhiều meme đáng yêu, khiến cho cậu cao hứng vui vẻ suốt hai tiết học. 
“Xế chiều bọn tôi đi chơi bóng, cậu đi không?” 
“Không đi được, tôi có việc rồi.” 
Hoàng Tu Kỳ “hừ” hai tiếng: “Chuyện gì thế, chẳng lẽ là đi hẹn hò?” 
Phương Việt: “……” 
Suýt nữa thì cậu đã thừa nhận có chuyện gì rồi đấy. 
Vừa nghĩ tới đó là buổi hẹn hò, tim cậu bắt đầu đập rộn ràng. Dù sao cậu cũng chưa hẹn hò bao giờ, không biết nên làm thế nào để tỏ ra bình thường một chút được đây… 
Trong lòng mang tâm trạng cẩn thận nên sau khi ăn cơm xong, Phương Việt bèn vẫy tay chào tạm biệt với bạn học rồi một mình trở về ký túc xá, bắt đầu thay quần áo. 
Thật ra thì cậu cũng không có bộ nào “long trọng” để thay, cuối cùng vẫn mặc một chiếc áo sơ mi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152290/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.