Vực sâu.
Muôn vàn dục vọng ngưng tụ thành chất lỏng nóng chảy đậm đặc màu đen, cuồn cuộn chuyển động.
Giữa không gian vô biên và tuyệt vọng này chỉ có một tia sáng hiện lên.
Màu tóc bạch kim và áo choàng màu trắng thánh khiết của vị thần linh kia vẫn phát ra một vầng hào quang chói lọi, cho dù có đắm mình trong vũng bùn thì cũng không nhiễm vết nhơ.
Vật chất sền sệt hung hăng càn quấy và thăm dò, mãnh liệt và điên cuồng vây xung quanh thần linh nhưng lại không dám nuốt sống hắn.
Vernes mở mắt ra, đôi mắt màu trà sáng ngời và trong veo như hổ phách. Nhưng trong ánh mắt ấy lại toát lên vẻ tịch mịch và đau thương tràn đầy.
Hắn cúi đầu, cẩn thận đặt bộ xương khô đã bị phân hủy gần hết đang nằm trong ngực xuống, đứng lên giữa vực sâu.
Những dòng chất lỏng kích động, ngưng tụ lại thành những hình dáng khổng lồ và vặn vẹo, thẩm thấu vào từng xó xỉnh ở nơi đây.
Chúng không phát ra tiếng, nhưng như đang trắng trợn kích động thần linh: Gia nhập vào chúng ta đi! Trở thành một phần của vực sâu đi! Trong lòng ngươi có dục vọng, vậy thì hãy chinh phục cậu ta, chiếm lấy cậu ta, hủy diệt cậu ta đi! Cần gì phải để bản thân khốn đốn ở nơi này, chẳng thà khoái chí đi ra ngoài.
Bọn chúng ngửi được mùi vị của tình ái, bọn chúng nghe được thanh âm không cam lòng của thần linh.
Đây chẳng phải thời khắc nhuốm đen thần linh tốt nhất hay sao?
Để ánh sáng thuần khiết làm bạn với bóng đêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152286/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.