Thế nhưng sau đó, Hoàng Tu Kỳ vẫn đánh bạo bước vào. 
Bởi vì cậu cẩn thận tra điện thoại một chút, thì phát hiện ra trên mạng nói rằng không nên hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng quá nhiều, vì khi đó thức ăn sẽ nhiễm vài chất có hại cho cơ thể con người. 
Dựa trên sự quan tâm của bản thân đối với dạ dày đang trống rỗng của Phương Việt, cậu cố hết sức xem nhẹ cảm giác nổi da gà của mình, dũng cảm tiến lên, cắt ngang bầu không khí "thân thiết" của hai người kia. 
Nếu không thức ăn vừa mới được hâm xong lại nguội mất. 
"Khụ khụ." - Cậu dùng tư thế cứng ngắc đi vào, hai người kia cũng đã tách nhau ra. 
"À thì, tôi đưa cơm cho cậu này." - Cậu lúng túng đưa hộp cơm cho Phương Việt - "Các cậu cứ nói chuyện tiếp, tôi chợt nhớ ra tôi có chút chuyện." 
Nói xong, cậu lùi về phía sau, chuẩn bị ra bên ngoài ngồi đợi một lúc. 
Cậu phải cẩn thận đi tìm đàn em dò hỏi một phen, Mạnh Duy Nhất có quái dị như trong lời đồn thật hay không. 
Thế nhưng, cho dù kết quả nhận được không có nhiều khả quan, thì chỉ sợ cũng không khuyên bảo Phương Việt quay đầu là bờ được đâu... 
Trong lòng Hoàng Tu Kỳ có cảm giác như một người cha già khi con mình yêu đương, lo lắng đi ra ngoài. 
"Cảm ơn cậu nhé, ra viện rồi tôi mời cậu một bữa." - Gương mặt Phương Việt lúc đỏ lúc trắng, ngó đầu ra cảm ơn đàng hoàng, không có ý muốn ngăn cản người khác rời đi. 
Trở về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152278/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.