"...Tôi chỉ muốn gặp ngài." - Morren đáp lại, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Cậu lúng túng, không dám nhìn thần linh, nhưng nghĩ lại thì vẫn dứt khoát lựa chọn nói ra suy nghĩ của chính mình, đằng nào thì chuyện cũng đã rồi. Lần đầu tiên gặp mặt, thần linh chẳng phải đã biết thừa lòng ái mộ của mình đối với ngài rồi hay sao?
Thế là, cậu lại thoải mái ngẩng đầu lên, ánh mắt càn rỡ nhìn Vernes, gần như là "tham lam" mà khắc sâu bộ dáng của đối phương vào trong đầu.
Vernes: "......"
Có lẽ thần linh cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm khi bị ánh mắt nóng rực như lửa kia nhìn chằm chằm, hắn "ừ" một tiếng, không để bụng cái vấn đề này nữa.
Đúng lúc này, Morren nghe thấy tiếng dì đang gào ầm lên ở bên ngoài.
"Morren? Morren?!" - Bà cuống cuồng hô to tên Morren, nghe kĩ thì có thể nhận ra được vẻ hoảng sợ trong đó.
Morren tin chắc rằng, nếu như không phải vì đi đứng bất tiện, bà nhất định sẽ hung hăng đập cửa phòng của cậu.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" - Dì của cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến, thần linh cao quý không thể với tới lại xuất hiện ở trong nhà bọn họ. Không biết bà sẽ nghĩ như thế nào về ánh sáng trắng chói mắt kia nữa, sẽ cho rằng đó là phép lạ hay sao?
"Thần linh thân mến, cho phép tôi đi ra ngoài một chút." - Morren biết rằng mình không thể để mặc cho dì tiếp tục vô ý quấy rầy thần linh thêm nữa. Mặc dù rất thất lễ, nhưng cậu không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152264/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.