Các vị thần trở lại Thiên Quốc.
Bọn họ không ít thì nhiều đều chú ý tới, có một vầng sáng tròn màu đỏ bay xung quanh cái người luôn nhàn rỗi, sống tách biệt như Vernes. Thỉnh thoảng, nó bị Vernes vân vê trong tay, hoặc bay lên trên đầu hắn.
Xem ra Vernes rất thích món đồ chơi mới này.
Các vị thần đứng xung quanh đều mang vẻ mặt khác nhau.
Bọn họ tất nhiên biết đây là thứ gì. Đó là thứ bọn họ cần dựa vào để sinh tồn, là nguồn gốc của năng lượng trong người.
Nhưng không có một ai trong bọn họ sẽ nghênh ngang mang năng lượng tín ngưỡng ra để khoe khoang như thế.
Hơn nữa, Vernes làm sao mà lại có năng lượng tín ngưỡng?
Thần chiến tranh Ottenubo cười một tiếng giễu cợt, nói với thần tai họa Ymirga: "Nhìn bộ dạng này của hắn, thật đúng là chưa trải sự đời."
Vernes đi lướt qua, va nhẹ vào bả vai của hắn ta, vẻ mặt lãnh đạm, bước đi tự nhiên, quay về cung điện của mình.
Nét mặt của Ottenubo trở nên phức tạp.
Đợi cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa, hắn cuối cùng cũng không che giấu nổi sắc mặt khinh khỉnh của mình, trầm giọng nói: "Chuyện này là sao, rõ ràng hắn ta không cần năng lượng tín ngưỡng, tại sao giờ cũng bắt đầu mời chào tín đồ? Chẳng lẽ hắn thật sự có dã tâm, muốn xáo trộn vị trí của chúng ta."
Đây chính là chuyện mà hắn sợ nhất.
Lông mày Ymirga nhíu lại, ánh mắt như đang thăm dò nhìn về phía cung điện của Vernes, một lúc lâu sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152261/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.