"Ơ kìa, cậu về rồi đấy à." - Hoàng Tu Kỳ không kìm được mình mà đắm chìm trong game chém giết lẫn nhau, chậm chạp nhìn về phía cửa phòng, chào một tiếng với Phương Việt, tiếng gõ bàn phím lạch cạnh lạch cạch vang dội.
Phương Việt thoát khỏi cảm giác sững sờ ban nãy, cúi người xuống, định nhặt quyển sổ lên. Đầu ngón tay cậu còn chưa kịp chạm vào trang giấy, chợt có một trận gió lớn thổi tới, mấy trang sổ bên trong bay lên soàn soạt. Cậu bị động nhìn thấy vài bức vẽ màu đen bằng bút chì cùng các loại kí hiệu kỳ lạ đang lướt qua trước mắt, sau đó vội vàng đè giấy xuống và khép cuốn sổ lại.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ chính đang mở to, rèm cửa đều bị gió thổi tung bay. Thời điểm trở về trường, rõ ràng bên ngoài không có gió lớn như thế này. Cậu nhanh chóng đi tới, đóng cửa sổ lại.
"Thế nào rồi, thần kỳ không?" - Hình như ván game của Hoàng Tu Kỳ đã kết thúc, cậu ta dừng lại, xoay người tựa vào lưng ghế, tò mò hỏi.
"Rất thần kỳ." - Phương Việt trả lời, tỏ vẻ nhàn nhạt, qua loa lấy lệ. Suy nghĩ một chút bèn bổ sung thêm một câu - "Cậu có thể đi hỏi bạn gái của cậu, cụ thể đã trải qua những gì thì tôi không kể đâu."
Sau đó lại thuận miệng hỏi: "Làm sao mà lại vứt sổ của người ta xuống đất thế?"
"Ơ? Tôi cực kỳ cẩn thận để nó ở trên bàn đấy nhé. Có thể là nó vô tình rơi xuống đấy." - Giọng nói của Hoàng Tu Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152255/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.