Chuyện Tề Hiến về đơn vị này chỉ có lão Đàm là biết trước, đối với những người khác mà nói thì đúng là niềm vui bất ngờ thật. Trong đó, người vui nhất không phải là Phô Mai, cũng không phải là Ngu Chiếu Hàn, mà là —— Lục Hữu Sơn – huấn luyện viên Lục.
Lục Hữu Sơn bổ nhào vào người Tề Hiến, ôm anh mà nước mắt lưng tròng, gào khóc không thôi: “Tề Hiến, cậu tới đúng thười điểm quá! Chúng ta đánh Lawman quá khó khăn, chỉ kém chút thôi là phải thua rồi. Mỗi ngày tôi đều cầu trời xanh cho cậu bình an, không có cậu tôi không biết sống sót như nào.”
Tề Hiến vỗ vỗ vai huấn luyện viên, giống như đang dỗ trẻ con: “Được rồi, không có việc gì.”
Thạch Đầu kinh ngạc nói: “Hóa ra quan hệ của huấn luyện viên cùng anh Hiến lại tốt như vậy, trước đó em cũng chưa nhìn ra.”
Thời Độ cười nói: “Anh ấy đâu có ôm anh Hiến, anh ấy đang ôm xe tăng trong trò chơi đó.”
Cũng chỉ có người dịu dàng như Tề Hiến mới đủ kiên nhẫn như vậy, nếu là cậu thì đã sớm đánh bay Lục Hữu Sơn đi rồi.
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Tay của anh khôi phục thế nào rồi.”
“Vừa mới hoàn thành bài tập hồi phục, hiện tài dùng hai, ba giờ cũng không sao.” Tề Hiến cởi áo gió khoác ngoài ra, bên trong là một một cái áo len dệt mỏng cổ chữ V. Phần cổ tay của anh ở ngoài áo, lộ rõ một vết sẹo mảnh.
“Có thi đấu huấn luyện anof không?” Tề Hiến xoay xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-doi-truong-can-phai-lanh-lung/1965789/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.