Chương trước
Chương sau
Các đồng đội đều ở trong phòng, Ngu Chiếu Hàn được Thời Độ ôm gấu túi trở về phòng. Ngu Chiếu Hàn yên lặng ghé vào vai Thời Độ, Thời Độ còn chưa đưua tay mở cửa thì anh đã nhớ phải chủ động hỗ trợ cậu.

Thời Độ nói, “Được rồi, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, anh có muốn biến thành cá không?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh đã sớm đổi rồi.”

Đã biến thành cá rồi mà còn nói ít như vậy? Vây thì có chút khó dỗ rồi.

Thời Độ ôm Ngu Chiếu Hàn đi đến mép giường. Dựa theo lệ thường, hẳn là lúc này Ngu Chiếu Hàn sẽ tự mình xuống dưới. Nhưng Ngu Chiếu Hàn không nói chuyện, chỉ là ôm Thời Độ càng chặt hơn.

Thời Độ cười hỏi: “Không muốn xuống dưới?”

Ngu Chiếu Hàn mất mát mà nói: “Không muốn, nhưng mà tay của em…. Anh vẫn nên xuống dưới thôi.”

Thời Độ ôm chặt không cho anh động, “Không muốn xuống dưới thì thành thật chút.” Cậu đổi một phương hướng khác, ôm Ngu Chiếu Hàn ngồi xuống mép giường, thuận tay lấy con vit nhỏ ở tủ đầu giường đưa cho anh. Cậu ngồi xuống giường, Ngu Chiếu Hàn liền mặt đối mặt ngồi lên đùi cậu.

Dưới ánh đèn nhạt, Thời Độ đánh giá mặt cá —— khóc nhưng thật ra không khóc, cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng lại khiến cho người khác nhận ra đây là một con cá đầy vẻ tang thương.

Tính lưu động của tuyển thủ chuyên nghiệp rất lớn, chuyển đội cùng giải nghệ đều là chuyện rất bình thường. Lúc trước cậu từ IPL chuyển đến R. H, lúc đi vô cùng dứt khoát thoải mái. Tuy rằng mấy người anh em ở IPL không nỡ bỏ nhưng cũng không đến nước rớt cả nước mắt thế này.

Vì vết thương ở tay mà giải nghệ là cách giải nghệ đau buồn nhất. Hơn nữa, đối với Cá Cá mà nói, Tề Hiến không chỉ là Clown, đó chính là đồng đội tốt đã kề vai chiến đấy cùng anh từ thời của Dạ Phong.

Ngu Chiếu Hàn nhỏ giọng nói: “Chờ sang năm Tề Hiến giải nghệ, R. H liền không còn người nào tóc dài đỏ, luôn híp mắt cười cười nữa —— nhưng mà cũng không sao,” Ngu Chiếu Hàn tự an ủi chính mình, “R.H còn có Phô Mai ngốc bạch ngọt, Tiểu Giang thanh niên cơ bắp, lão đàm chuyên xã giao, Lục Hữu Sơn luôn lo âu cùng Thạch Đầu là người mới, còn có…”

Ngu Chiếu Hàn nghĩ tới cái gì, rũmắt, không có nói tiếp.

Thời Độ hỏi hắn: “Không muốn anh Hiến giải nghệ sao?”

“…… Ừm.”

“Nhưng tay của anh Hiến không thể trị tận gốc, dù anh ấy nghe lời bác sĩ dặn, mỗi ngày chỉ luyện bốn giờ, bị những tuyển thủ luyện tám giờ bỏ lại, lại trộm luyện thêm khiến cho vét thương ở tay chuyển biến xấu, trạng thái của anh ấy suy giảm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. So với việc chật vật giải nghệ, không bằng cuối cùng đua một phen, ở thời điểm huy hoàng xán lạn nhất mà kết thúc sự nghiệp. Em đoán, chắc là anh ấy đã nghĩ như vậy đó.”

“Những cái này anh đều biết, nhưng mà anh vẫn khổ sở.”

Ngu Chiếu Hàn đối Tề Hiến đã như này huống chi là Dạ Phong- người đã dẫn dắt anh vào con đường này. Thời điểm Dạ Phong rời đi… Khi đó Cá Cá mới 18 tuổi.

Thời Độ nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi ra: “Lúc Dạ Phong rời đi, anh làm thế nào mà chịu đựng được?”

Thân thể Ngu Chiếu Hàn run lên.

“Xin lỗi Cá Cá.” Thời Độ vỗ vỗ vai Ngu Chiếu Hàn, “Không muốn nói thì đừng nói.”

Ngu Chiếu Hàn lắc đầu, anh không có gì là không muốn nói cùng Thời Độ: “…… Là khủng long nhỏ cùng mẹ anh ở bên cạnh.”

Thời Độ cười khẽ: “Thế mà em lại quên mất chuyện này. Có phải mỗi tối anh đêu mặc áo ngủ khủng long, trốn trong chăn vừa khóc vừa gọi điện thoại cho mẹ anh không?”

Ngu Chiếu Hàn giải thích: “Không phải‘ mỗi tối ’, nhiều lắm hai ngày khóc một lần. Đôi khi quá mệt mỏi, còn chưa kịp khóc đã ngủ luôn rồi.”

Áo ngủ khủng long quá lớn nên không tiện mang theo, bọn họ chỉ có thể mang theo đạo cụ xả stress nhỏ nhẹ.

Thời Độ có chút hối hận tại sao lúc đó không đem áo ngủ khủng long đến Hàn Quốc. “Nhưng mà sao bây giờ, nơi này không có khủng long nhỏ. Không thì anh cứ khóc đi, khóc cho xinh đẹp chút, vừa lúc dưỡng mắt cho em luôn.”

“Thời Độ sao em lại như vậy chứ.” Ngu Chiếu Hàn bất mãn nói, “Em thật sự đang dỗ anh sao?”

Thời Độ liền cười: “Ừ… Sao lại không phải chứ.”

“Nam chính trong tiểu thuyết chưa bao giờ dỗ người như em cả.”

Thời Độ nhướng mày: “Vậy bọn họ dỗ kiểu gì, có tài liệu không? Cho em xem.”

“Anh vẫn còn chưa sửa sang lại tài liệu, dù sao cũng không phải nhưu em.” Ngu Chiếu Hàn nhớ lại tình tiết mà mình từng đọc qua, “Bọn họ sẽ nói mấy lời như ‘Bảo bối đừng khổ sở’.”

Thời Độ cố ý nói: “Em mới không nói, buồn nôn chết, lớn thế rồi mà còn ‘ bảo bảo ’.”

Ngu Chiếu Hàn cảm thấy lúc này mỉnh nên tức giận, nhưng mà em trai làm trò với anh cũng rất đẹp trai, anh không thể tức giận nổi. “Không muốn nói cũng không sao, anh không trách em, em ôm anh là được.”

Thời Độ cười nói: “Áo ngủ khủng long thì không mạng, nhưng mà chúng ta có cái khác. Em chơi bóng cho anh xem được không.”

Cái này có tác dụng hơn ‘Bảo bối đừng khổ sở’ nhiều.

Ngu Chiếu Hàn vui mừng thò đầu ra khỏi ngực Thời Độ, “Được, cảm ơn em.”

Thời Độ lễ phép đáp lại: “Không khách khí.”

Cuối cùng Ngu Chiếu Hàn đồng ý với chiến thuật lấy xe tăng làm trung tâm của Lục Hữu Sơn.

Cuối tuần, thi đấu đúng hạn tới.

Trận đấu của R. H cùng Sakura được sắp xếp ở trận thứ hai. Trận đầu là Quảng Châu-ZC đối chiến với đội xếp hạng mười ở khu thi đấu phía đông. Sau bốn trận, ZC 3: 1 tương đối thoải mái mà bắt lấy chiến thắng, đây cũng là thắng lợi thứ hai của bọn họ từ đầu mùa giải đến nay.

“Trạng thái của ZC càng ngày càng tốt, hiện tại bọn họ đánh với Cobra cũng chưa chắc đã thua.” Lão Đàm thở dài, “Đáng tiếc mà, lúc quật khởi đã quá muộn.”

Mặc dù ZC chiến thắng tất cả trận đấu còn lại thì điểm của bọn họ vẫn không đủ để vào nửa cuối mùa giải.

“Không muộn.” Tề Hiến nói, “Bọn họ còn có sang năm.”

ZC đánh xong liền tới chào hỏi mọi người ở R.H, bọn họ còn muốn ở lại xem trận thi đấu tiếp theo.

Trước khi lên sân khấu, Ngu Chiếu Hàn cố ý xác nhận trạng thái với Tề Hiến,  “Thế nào.”

Tề Hiến cười nói: “Trước nay chưa từng tốt như vậy.”

Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu, vẫn không yên tâm: “Không cần quá sức, chiến thuật có rất nhiều loại.”

“Nhưng lấy xe tăng làm trung tâm chỉ có một thôi nha.” Tề Hiến nói giỡn nói, “Không bắt lấy cơ hội này hút chút fans, không biết bao lâu nữa mới có cơ hội tiếp.”

Phô Mai không biết từ nơi nào xông ra, quàng lên bả vai của Tề Hiến nói: “Em có thể hiểu được Hiến Hiến, có hai C như đội trưởng cùng em trai, rất khó để không nghi ngờ fans căn bản không để ý đến chúng ta.”

Thời Độ nghĩ nghĩ, không thể phản lại: “Xác thật.”

Phô Mai chớp chớp mắt: “Anh thật là muốn đánh em một trận.”

Chuẩn bị lên sân khấu, bọn họ đụng phải thành viên của đội Sakura. Mặt ngoài hai đội ngũ không oán không thù, nhưng mấy tuyển thủ Hàn Quốc hiển nhiên là có ý kiến với Timeless nên cũng không cho bọn họ sắc mặt tốt. Timeless so với bọn họ càng tuyệt, sắc mặt đều không cho bọn họ, chỉ nghịch di động của mình, trực tiếp coi bọn họ là không khí.

Huan là điền hình của thiếu niêu tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, vừa nhìn thấy Thời Độ liền chỉ vào cậu“Dục” một tiếng.

Thời Độ giương mắt lên nhìn: “?”

“Timeless,” Huan dùng tiếng Trung bập bẹ nói: “Thỉnh, một trận tử chiến, cùng tôi!”

Hiển nhiên những lời này đã được đặc biệt luyện trước, còn dùng cả phép đảo.

Thời Độ cười cười: “Uyển chuyển từ chối.”

Huan không hiểu Thời Độ nói gì, nghiêng đầu, lộ ra biểu tình hoang mang. 

Phô Mai nhỏ giọng nói thầm, “Có những người khác đối lập, Huan nhìn còn rất đáng yêu.”

Hôm nay bốn tuyển thủ chính thức của R. H đều là những người thường thấy nhất, cặp tấn công Shine, Timeless, Clown cùng Cheese phụ trợ. Đội Sakura cũng dùng đội hình 3-1 mà bọn họ am hiểu nhất, mà 1 này chính là thích khách ‘thiên tài’ người Nhật Bản, Huan.

Rất nhiều người đều mong chờ màn đối đầu giữa Timeless cùng Huan ở mùa giải này, bao gồm cả chính bản thân Huan. Nhưng mà ở hai bản đồ trước đó, bốn người R. H đều đi thành một đoàn, Huan không thể có cơ hội một mình đối chiến cùng Timeless, chỉ cần một mình Clown thôi cũng đủ để cho cậu đau đầu.

Clown dùng xe tăng có tính cơ động nhất. Đoàn đội R. H lấy anh làm trung tâm, tất cả sữa cùng giảm sát thương của Cheese đều được buff cho anh. Timless cùng vị C khác trong đội đều có tính cơ động cao, điên cuồng nhảy ra sau đội ngũ Sakura đánh lén, vú em của Sakura liên tục ngồi tù.

Huan vòng ra phía sau mấy lần không chỉ không thể tìm được người để giết mà còn bọ Shine miểu sát hai lần, cậu ta đành phải đi theo đồng đội đánh đoàn chiến chính diện. Lúc này khuyết điểm của đội hỗn hợp liền xuất hiện. Huan cùng ba đồng đội Hàn Quốc không thống nhất tiết tấu, máu tàn cũng không ai bơm, so với ngồi tù còn khó chịu hơn. Nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào số liệu thì rất khó để người khác trào phúng mấy chữ “Thiên tài nhiều thế hệ” này.

Nhìn thấy đội Sakura chấp nhận thua trận đoàn chiến thứ ba để tích góp ra chiêu lớn, Thạch Đầu ngồi ở ghế dự bị khẩn trương nói, “Trận đoàn chiến tiếp theo khó tiếp.”

Lục Hữu Sơn nói: “Tiến độ chiếm lĩnh của Sakura chỉ có 0%, chúng ta đã là 70%. Một trận đoàn chiến này chúng ta thua được.”

Trong hoản cảnh mức năng lượng không tốt, chiêu lớn vẫn chưa hồi, nếu như xảy ra đoàn chiến thì không nghi ngờ gì sẽ thua. Tuyển thủ cũng biết điều này, trong trận đoàn chiến chắc chắn thua sẽ không tung ra bất kỳ chiêu lớn này, lưu lại cho trận đoàn chiến tiếp theo mới là hành động sáng suốt nhất.

Thương tổn của bốn chiêu lớn rót vào hàng phía sau của R. H, dù Cheese có mọc thêm tám đầu v* khác thì cũng không đủ sữa để bón. Sau khi hai C bỏ mình, Cheese vội vàng đem chiêu lớn là tăng phòng ngự tăng sát thương lên người Clown.

Sau khi Phô Mai tung chiêu lớn xong liền hối hận ngay lập tức. Bốn người Sakura ở đó, dù Hiến Hiến có đỉnh cỡ nào thì cũng không thể lấy một địch bốn. Cậu khó khăn lăm mới tích góp ra được một chiêu lớn, hẳn là nên phối hợp với chiêu lớn của Thời Độ mới đúng.

Phô Mai nhanh chóng nói nói: “Tui.”

“Anh như thế nào thì kệ anh.” Thời Độ không chút hoang mang nói, “Chưa chắc anh Hiến không chống đỡ được.”

Điều hòa trong sân thi đấu đang hoạt động hết công suất nhưng trên trán Tề Hiến vẫn phủ một tầng mồ hôi mỏng, anh cười nói, “Em trai tin tưởng anh như vậy, anh cảm động quá.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Bám trụ.”

Xe tăng 1V4 giết sạch là không có khả năng, nhưng chỉ cần xe tăng không chết, còn bám trụ ở điểm mục tiêu thì đội Sakura không thể nào chiếm được điểm mục tiêu.

Xe tăng đã được bơm thuốc k1ch thích giảm một nửa sát thương của kẻ địch, Tề Hiến lại dùng lá chắn giảm một phần tư sát thương, rồi lại dùng cách di chuyển mà giảm thêm một phần tư nữa.

Người bên phía Sakura đã bắt đầu sốt ruột. Rõ ràng chỉ cần giết nốt một người cuối cùng thì điểm mục tiêu chính là của bọn họ, nhưng Clown lại đánh mãi không chết. Rõ ràng khổ người của xe tăng lớn, đầu cũng lớn, bạo đầu cũng là chuyện đơn giản nhưng đội trưởng xạ thủ của Sakura lại bị Clown xông vào đâm ngay mặt, bay ra khắp nơi, ngay cả thời gian để ngắm bắn cũng không có.

Tề Hiến cùng cả mạng của mình để kéo dài thời gian, một người chống đỡ thương tổn của cả bốn người, thậm chí còn giết ngược lại xạ thủ của Sakura.

Đây đã là điểm cực hạn anh có thể làm được,

Thời gian vừa đến, hiệu quả của thuốc k1ch thích biến mất, múa của Tề Hiến nhanh chóng giảm xuống trong màn mưa bom bão đạn, nháy mắt đã chỉ còn lại một tia máu cuối cùng, chỉ cần Huan tung thêm một kỹ năng là có thể lấy được đầu người của anh. Lúc này, một viên đạn từ điểm sống lại của R. H xuyên qua vô số chướng ngại vật mà bay đến, vững vàng đánh trúng đầu của Huan.

Đội trưởng của anh khiêng súng ngắm bắn, đứng ở điểm sống lại xa xôi, cho anh sự chi viện lớn nhất.

Timeless là người thứ hai sống lại, nhanh chóng đuổi tới bên người anh, dứt khoát lưu loát tiễn vú em đối thủ quay về. Người tới cuối cùng là Cheese, vừa nhìn thấy anh liền điên cuồng bón sữa, đem thanh máu gần như đã trống không bơm đầy.

Anh cứ như vậy mà mạnh mẽ bảo vệ điểm mục tiêu, kéo dài đến khi đồng đội trở về.

“Bảo vệ được!” Lục Hữu Sơn bóp cánh tay lão Đàm kêu to, “Tề Hiến đã bảo vệ được! Cậu ta thế mà đã bảo vệ được!”

Lão Đàm cùng oa oa gọi bậy, không biết là do kích động hay là do vị véo đau nữa.

Đội Sakura cướp điểm mục tiêu thất bại, điểm mục tiêu bị R. H oán toàn bị R. H chiếm lĩnh 100%.

Đây là trận đấu

Cuối cùng R. H thắng trận đấu này với tỉ số 3:0.

Sau khi kết thúc ba ván đấu, Clown kéo bay toàn trường, hoàn toàn xứng đáng với vị trí MVP, tiếng hò reo tên của Clown thậm chí còn vượt qua cả Shine cùng Timeless.

Trừ bỏ xe tăng R. H ưu tú, Alligator còn thấy được càng sâu hơn. Anh ta hỏi lão Đàm: “Nghe nói trước khi thi đấu Huan khiêu khích Timeless hả?”

Lão Đàm xoa cánh tay cảu mình nói: “Coi như là vậy đi, nhưng mà Timeless căn bản không để ý đến cậu ta.”

“Sau khi Timeless chuyển đến R. H đã trầm ổn hơn rất nhiều.” Alligator cảm thán, “Nếu như cậu ta còn ở IPL, khẳng định trong lúc thi đấu sẽ dùng vũ lực để đáp trả lại, làm sao lại cam tâm tình nguyện để cho xe tăng làm C.”

Lão Đàm đắc ý mà nói: “Đó là do đội trưởng của bọn tôi dạy tốt.”

Phô Mai có chút gấp không chờ nổi mà nhanh chóng lên Weibo.

【Clown giết đến điên rồi! Anh còn nhớ mình là xe tăng sao! 】

【 Đáng sợ, đây căn bản không phải là thao tác của người bình thường 】

【Tui nói Clown nằm trong top3 xe tăng toàn liên minh chắc không ai có ý kiến chứ 】

【 Tuy rằng đúng nhwung mà hình tượng bản thân anh Hiến khác với anh hùng anh ấy chơi quá 】

【 Tóc càng dài, cây búa vung càng tàn nhẫn 】

Phô Mai kích động nói: “Hiến Hiến, lần này nhất định anh không cần mua cũng có thể lên hot search, một đợt 1V4 bảo vệ điểm mục tiêu kia quá ngầu —— Hiến Hiến?” Phô Mai tìm không thấy người, quay đầu lại thấy biểu tình của Tề Hiến, mặt nháy mắt trắng bệch:”Hiến Hiến! Anh làm sao vậy?”

Sắc mặt Tề Hiến trắng bệch, tay trái nắm tay phải không ngừng run rẩy, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, “Mấy nay luyện có chút quá sức… Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được.”

“Sao có thể không có việc gì!” Phô Mai vội la lên, “Tay anh đang run đó!” Cậu đã đánh thi đấu hai năm, đối với bệnh nghề nghiệp trong giới này cũng có sự hiểu biết nhất định. Tay Tề Hiến run thành như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện nghỉ ngơi một chút là được.

Phản ứng đầu tiên của Phô Mai chính là tìm đội trưởng: “Đội trưởng! Đội trưởng cậu mau nhìn Hiến Hiến!”

Ngu Chiếu Hàn đang xem nốt trận đấu hôm nay với Alligator, nghe thấy Phô Mai kêu to liền đi qua. Anh vừa nhìn một cái liền bị tay Tề Hiến dọa sợ đén ngốc.

Anh cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại, đè nén sự sốt ruột cùng sợ hãi xuống, nói: “Giang Địch đỡ Tề Hiến về phòng nghỉ ngồi, lão Đàm gọi điện thoại cho bác sĩ chữa trị chính của Tề Hiến, hỏi xem tình huống khẩn cấp này làm sao, Thạch Đầu gọi tài xế lái xe tới…. Timeless đi nhận phỏng vấn, Phô Mai cùng tôi đi lấy ít đá.”

Phô Mai không muốn rời xa Tề Hiến vào lúc này: “Đội trưởng, tui……”

Ngu Chiếu Hàn biết cậu muốn nói gì: “Nghe lời.”

Mọi người đều theo lời đội trưởng mà hành động. Tề Hiến cúi đầu, gương mặt bị mái tóc dài che khuất hơn nửa khiến người khác không rõ biểu tình trên mặt anh, “Khiến mọi người thêm phiền toái, vô cùng xin lỗi.”

Ngu Chiếu Hàn mang theo Phô Mai tìm nhân viên công tác, dùng tiếng anh đơn giản giải thích nhu cầu của mình. Nhân viên công tác bảo bọn họ chờ một lát.

Phô Mai lòng nóng như lửa đốt, ngoài miệng chưa từng dừng lại: “Đội trưởng, Hiến Hiến rốt cuộc làm sao vậy chứ? Tui nhìn tay của anh ấy bộ dáng nghiêm trọng lắm…… Có phải anh ấy đã bị như vậy lâu rồi không?”

Ngu Chiếu Hàn im lặng không nói, một lúc sau mới gật nhẹ một cái.

Đôi mắt Phô Mai nháy mắt đã đỏ lên, “Đội trưởng đã biết từ trước sao?”

“Ừ.”

“Vì sao không nói cho tui……” Âm thanh của Phô Mai mang theo tiếng khóc nức nở, “Vì sao không một ai nói cho tôi?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Nói cho cậu, cậu sẽ khóc. Tề Hiến không muốn nhìn thấy cậu khóc.”

Phô Mai ngẩn người, ôm chặt Ngu Chiếu Hàn, nức nở nói: “Đội trưởng…… Hu hu hu……”

“Đừng khóc. Tề Hiến đủ khó chịu, cậu đừng khiến người ta thêm gánh nặng, cũng đừng quấn lấy anh ấy hỏi đông hỏi tây.” Ngu Chiếu Hàn tùy ý để cho Phô Mai ôm, bình tĩnh mà nói, “Cậu cũng đã 21 tuổi, ổn trọng một chút.”

Phô Mai dần dần bình tĩnh một ít, phiền muộn nói: “Đội trưởng, Hiến Hiến còn có thể tiếp tục đánh tiếp sao?”

Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh mà nói lại sự thật: “Tôi không biết.”

Phô Mai lại ô một tiếng, thút tha thút thít mà buông Ngu Chiếu Hàn ra.

Không thể không nói, Phô Mai khóc vừa đáng yêu lại khó coi, miệng còn mở lớn như vậy, nước mũi còn nổi thành một cái bong bóng.

Nhân viên công tác lấy khăn đắp cùng túi chườm nước đá đến, đến là thật sự đáng yêu lại khó coi, miệng lớn lên như vậy đại, nước mũi đều có thể khóc ra cái phao.

Nhân viên công tác lấy đá cùng túi chườm nước đến, Ngu Chiếu Hàn bảo Phô Mai mang vào phòng nghỉ còn mình thì ở lại chờ Thời Độ.

Thời Độ không có tâm trạng nhận phỏng vấn, tùy tiện nói mấy câu cho có lệ liền vội vàng đi xuống.

Ngu Chiếu Hàn gọi cậu lại: “Timeless.”

“Đội trưởng,” Thời Độ đi về phía Ngu Chiếu Hàn, “Anh Hiến thế nào, có khỏe không?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Em cùng anh đi nhà vệ sinh trước rồi chúng ta cùng đi xem anh ấy.”

Thời Độ nhìn Ngu Chiếu Hàn cố gắng trưng ra khuôn mặt không cảm xúc, không nói hai lời liền kéo Ngu Chiếu Hàn đến nơi không có ai.

Chờ đến khi bốn phía không còn ai, Ngu Chiếu Hàn cuối cùng cũng không nhịn được, chui đầu vào lồ ng ngực bạn trai mình.

“Thời Độ, tay của Tề Hiến run đến thật là lợi hại, nhất định anh ấy đã rất đau. Làm sao bây giờ, vạn nhất tay anh ấy không tốt lên được, vậy trận đấu vừa rồi chính là trận đấu cuối cùng anh ấy đánh cùng chúng ta.”

Thời Độ sờ sờ đầu Ngu Chiếu Hàn: “Sẽ không, nhất định bác sĩ sẽ có biện pháp.”

“Anh muốn khóc, Thời Độ.”

“Đừng khóc chứ Cá Cá, anh Hiến đã đủ khó chịu, chúng ta cũng đừng khiến người ta cảm thấy áy náy hơn.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh nhất định phải khóc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.