Buổi tối, Thời Độ tắm rửa xong ra ngoài thì nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn ngồi trước bàn, cúi đầu viết cái gì đó trên ipad, miệng thì lẩm bẩm, giống như đang làm bài tập về nhà, gặp chỗ không hiểu còn muốn cắn cắn đầu bút.
Đầu bút chuẩn bị đưa đến bên miệng thì Ngu Chiếu Hàn chợt nhớ ra mẹ từng nói không thể cắn đầu bút, vì vậy anh nhanh chóng nhấp môi, đổi thành dùng đầu bút gõ gõ đầu mình: “Không thể cắn bút, bảo bối.”
Sở thích của Thời Độ bị mạnh mẽ chọc một cái, ngoài miệng lại nói, “Làm gì có người nào tự kêu mình là bảo bối hả, cười chết.”
Ngu Chiếu Hàn giải thích nói: “Anh đang học mẹ anh.”
Thời Độ bắt lấy trọng điểm: “Cho nên mẹ anh gọi anh là bảo bối sao? Em cũng muốn.”
“Em thật kỳ quái.” Ngu Chiếu Hàn ngẩng đầu khỏi iPad, “Em bảo anh không cần nhắc đến mẹ, nhưng chính lại lại muốn so bì với bà.”
Thời Độ hơi giật mình, sau khi ý thức được chính mình vừa mới nói lời ngu ngốc nào liền cười nói, “Em biến thành như vậy còn không phải là do bị anh chơi ra sao.”
“Anh không có chơi em,” Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc mà nói, “Anh đối với em là nghiêm túc.”
Thời Độ vô cùng hưởng thụ. Cậu đi đến phía sau Ngu Chiếu Hàn, nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn đang viết mấy câu nói của danh nhân cùng câu nói vàng trên mạng vào iPad. Lời của danh nhân thì còn ổn, mấy câu trên mạng có không ít câu ngu ngốc trẻ trâu, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-doi-truong-can-phai-lanh-lung/1965737/chuong-71.html