Ngu Chiếu Hàn đồng ý với Thời Độ rằng sau khi nghĩ kỹ sẽ tìm cậu hôn hôn, nhưng mà sắp thi đấu đén nơi, Ngu Chiếu Hàn vội vàng thực hiện chức trách của một đội trưởng, ít khi nào có thời gian biến cá. Mỗi ngày, sau khi trở lại phòng, anh còn phải tổng kết lại huấn luyện của cả một ngày, sau khi tổng kết xong nghe Thời Độ gọi mấy câu “Cá Cá” liền buồn ngủ đến không chịu được.
Trước kia Thời Độ cùng Ngu Chiếu Hàn ở chung một phòng khách sạn, bình thường đều là ở một, hai ngày rồi về căn cú. Lần này bọn họ sẽ ở cùng nhau tận một, hai tháng. Thời Độ lại lần nữa có thể sâu sắc cảm nhận đươc vì sao Ngu Chiếu Hàn có thể giả ngầu nhiều năm ở R. H như vậy mà vẫn không bị rớt ngựa —— đội trưởng quá nỗ lực, nỗ lực đến mức khiến cho người khác tự cảm thấy xấu hổ không bằng. Huống hồ ở phương diện trò chơi, Ngu Chiếu Hàn cũng không phải là đứa ngốc, lại còn là tuyển thủ có thiên phú hàng đầu. Có lẽ khi thượng đế tạo ra cá đã đem tất cả chỉ số thông minh dồn vào trong trò chơi rồi.
Trừ bỏ huấn luyện gấp đôi, bọn họ còn phải thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm. Cái khác thì còn tốt, nhưng ở phương diện ăn uống này, không dễ tìm giúp việc trong thời gian ngắn, lão Đàm cũng lo sợ dì giúp việc ở Hàn Quốc nấu cơm không hợp khẩu vị của mọi người nên dứt khoát một ngày ba bữa gọi cơm hộp về giải quyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-doi-truong-can-phai-lanh-lung/1965718/chuong-62.html