Chương trước
Chương sau
Ngu Chiếu Hàn không quá vừa lòng với thái độ của Thời Độ. Chuyện quan trọng như vậy mà Thời Độ lại không muốn phối hợp với anh, lại còn bảo anh đừng hỏi lung tung.

Anh phải hỏi, anh nhất định phải hỏi.

“Chúng ta không thể trốn tránh vấn đề này, Thời Độ.” Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc nói, “Nếu chúng ta đúng là đồng tính, hiện tại nên nhìn thẳng vào nội tâm của mình, cũng nên suy nghĩ xem nên làm gì với tương lai.”

Vẻ mặt Thời Độ đầy vẻ một lời khó nói hết, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như, chúng ta nên nói với người trong nhà như thế nào, chúng ta có thể đối phó với áp lực của xã hội được không. Lại như, sau này chúng ta ở cùng nhau nên nuôi thỏ hay là nuôi mèo, lúc kết hôn nên mời ai làm phù rể.”

“……”

Cái miệng hùng hồn của Thời Độ bây giờ hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu vốn có của mình.

Đối với thanh niên mới 18 tuổi mà nói thì “Kết hôn” “Tuần trăng mật” quá mức xa xôi, nhưng từ miệng của Ngu Chiếu Hàn nói ra, cậu lại cảm thấy thật sự là quá quá đáng yêu, thậm chí cậu còn có hứng thú mà thảo luận với Ngu Chiếu Hàn một hồi.

Nếu như bọn họ quen biết nhau ở sân thi đấu, vậy thì có thể mời đồng đội làm phù rể, để giám đốc cùng huấn luyện viên làm người chứng hôn. Còn việc nuôi thú cưng, bọn họ có thể nuôi cả hai loại.

Sau khi ý thức được bản thân mình đang suy nghĩ cái gì, Thời Độ còn cười ra tiếng.

Cậu đang làm gì vậy, chẳng lẽ ngu ngốc cũng sẽ lây bệnh?

Thời Độ trầm giọng, cố gắng làm cho bản thân mình thoạt nhìn 【 không chút để ý 】 cùng 【 trưởng thành 】. “Được rồi, nghe Cá Cá, chúng ta không trốn tránh, chúng ta nghiêm túc đối mặt.”

Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Không sai, đây mới là phương thức giải quyết vấn đề chính xác.”

Hai người đứng ở lối nhỏ chỗ cầu thang, trên tay mỗi người cầm laptop chơi game. Bởi vì laptop chuyên dùng để chơi game nên trọng lượng cũng không hề nhẹ, cầm ở trong tay nặng giống như viên gạch to.

Thời Độ lấy laptop trong tay Ngu Chiếu Hàn, “Em cũng muốn hỏi anh, anh muốn hôn em sao?”

Lúc Ngu Chiếu Hàn hỏi Thời Độ nói có sách mách có chứng, hiện tại đến phiên anh bị hỏi, anh lại giống như Thời Độ —— đơ người.

Có thể khẳng định chính là, anh thích được Thời Độ ôm, thích cùng Thời Độ dính dính, nhưng mà anh cũng thích những đồng đội khác ôm ôm, cũng thích cùng họ dính dính. Còn việc hôn, trước kia anh không biết hai người đàn ông có thể hôn nhau, nếu như anh biết…. Anh sẽ muốn sao?

Ngu Chiếu Hàn thực thành thật mà trả lời: “Hình như anh không nghĩ tới.”

Thời Độ rất là khó chịu, mạnh miệng nói: “Vậy em cũng không nghĩ tới.” Thời Độ nói xong, lại cảm giác lương tâm bất an, bổ sung một câu: “Ít nhất là trước hôm nay em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”

Ngu Chiếu Hàn như suy tư gì đó: “Cái này có phải là chứng minh rằng chúng ta không phải là đồng tính hay không?”

“Không nhất định,” Thời Độ chậm rì rì mà nói, “Em cho rằng, chúng ta cần phải càng cẩn thận hơn chút.”

Ngu Chiếu Hàn đồng ý: “Em nói đúng. Chúng ta lại tiếp tục quan sát ông chủ nhỏ cùng bà chủ, sau đó cẩn thận đối chiếu.”

“Này…… Không tốt lắm đâu?”

“Chúng ta âm thầm quan sát.”

Hai người đứng ở cầu thang lâu như vậy, nghe thấy lão Đàm ở dưới kêu lên, “Hai người các cậu muốn lấy laptop mấy năm nữa? Phô Mai đã mọc nấm mốc meo hết rồi!”

Phô Mai phối hợp mà hô: “Tui mọc nấm rồi! Tui mọc nấm rồi!”

Hai người im lặng vài giây, Thời Độ nói: “Đi xuống?”

“Chờ một chút,” Ngu Chiếu Hàn xoa xoa mặt mình, “Anh đi rửa mặt, phải làm mặt lạnh xuống dưới.”

Hai người trở lại phòng huấn luyện, đem vị trí nhường cho Lý Dược Hi cùng Nam Tự, bản thân mình thì đăng nhập tài khaonr bằng laptop riêng.

Hai người chơi bình thường là Lý Dược Hi cùng Nam Tự không thể phân vào một tổ, bằng không nhất định sẽ bị treo lên đánh. Sáu người khác cũng bốc thăm phân tổ, cuối cùng là Thời Độ, Lý Dược Hi, Phô Mai cùng Thạch Đầu một đội, Ngu Chiếu Hàn, Nam Tự, Giang Địch cùng Tề Hiến một đội khác.

Lý Dược Hi đeo tai nghe lên nói: “Nói trước chỉ chơi giải trí, mọi người chơi thế nào cũng được, vui vẻ là được.”

Phô Mai tỏ vẻ hèn hèn: “Vậy tui có thể cầu xin đội trưởng đừng giết tui được không?”

Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói: “Cậu có thể thử xem.”

Tám người tiến vào phòng riêng, chủ phòng là Giang Địch hỏi: “Chọn bản đồ nào?”

“Căn cứ sao hỏa.” Lý Dược Hi nói, “Tôi thích nhất.”

Chơi game cùng ông chủ nhỏ và bà chủ, trừ bỏ Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ thì bốn người khác ở R. H đều có tự giác của một người chơi cùng. Bọn họ để Lý Dược Hy cùng Nam Tự chọn vị trí trước tiên, cũng đặt trải nghiệm của hai người lên đầu, dưới điều kiện cho phép sẽ nhường đầu người cho họ.

Lý Dược Hi muốn chơi vị trí thích khác, Thời Độ thế vào chỗ xạ thủ. Theo như cách nói của Lý Dược Hi, Nam Tự không am hiểu trò chơi bắn súng, nếu như là MOBA đẩy tháp thì anh ấy có thể mang mọi người cùng bay, nhưng hiện tại chỉ có thể chơi vú em, nhường người khác chơi C.

Xạ thủ của Thời Độ đang ở vị trí cao, thông qua súng ngắm thấy được vị trí của Nam Tự: “Bà chủ đang ở tầng hai của đài quan sát thiên văn. Có cửa sổ chống đạn ngăn cản, em không thể bắn được.”

Lý Dược Hi xung phong nhận việc, nóng lòng muốn thử: “Để tôi đi giết anh ấy.”

Thời Độ: “Được, em yểm hộ.”

Lý Dược Hi trèo tường lên lầu hai, quả nhiên thấy Nam Tự đang ẩn người trong góc, xuyên qua một khe hở nhỏ để bón sữa cho đồng đội. Một khi thích khách tới gần thì anh sẽ không còn chỗ trốn, trừ khi súng gây mê của anh có thể bắn trúng thích khách di chuyển vô cùng linh hoạt, mà điều này đối với một người chơi bình thường mà nói thì có độ khó hơi cao.

Phản ứng của Nam Tự rất nhanh, sau khi phát hiện ra Lý Dược Hi thì nhanh chóng bắn súng gây mê trước tiên, hơn nữa còn bắn trúng. Nhưng phản ứng của Lý Dược Hi còn nhanh hơn, kịp thời tung một kỹ năng bắn ngược khiến cho đường đạn gây mê phản ngược lại, đánh trúng Nam Tự.

Nam Tự bị chính súng gây mê của mình gây mê, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Lý Dược Hi đắc ý nói: “Anh, anh còn muốn ngủ em, không ngờ bị em ngủ ngược lại đúng không?”

“Nghĩ nhiều,” Nam Tự nói, “Em ngủ anh cũng không phải lần một lần hai.”

Tề Hiến cười cười, trêu chọc: “Không ngờ bà chủ nhìn qua thì rất lạnh lùng nhưng cũng biết nói đùa kiểu này.”

Ngu Chiếu Hàn: “Hửm?”

Phô Mai: “A? Bà chủ đang nói đùa sao?”

Thời Độ: “Nói đùa kiểu gì?”

Tề Hiến im lặng một giây, nói: “Coi như anh chưa nói gì, nhóm trai tân.”

Sau khi Lý Dược Hi ngủ ngược lại Nam Tự cũng không giết người ta mà đứng ở bên người Nam Tự, dùng Ninja biểu diễn động tác bổ táo bằng dao.

Thời Độ rơi vào trầm tư.

Cái này, chính là yêu sao?

Trong khi Thời Độ bị phân tâm, một mũi tên sắc bén lướt ngay qua mặt cậu, suýt chút nữa đã nổ đầu —— là cung thủ của Ngu Chiếu Hàn. Thời Độ lập tức tung móc câu chạy lấy người.

Bời vì một mũi tên này mà Ngu Chiếu Hàn bị lộ vị trí, Thời Độ có thể nhìn thấy anh chỉ còn dư lại một phần ba máu. Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần bắn trúng một phát thôi là có thể nhận lấy đầu người của Ngu Chiếu Hàn, mà Ngu Chiếu Hàn cần phải nổ đầu cậu trong một giây.

Mọi người đều biết, đối đầu với Ngu Chiếu Hàn chính là tự tìm đường chết. Bọn họ đang có ưu thế về đoàn chiến, cậu không cần phải mạo hiểm như vậy.

Thời Độ không chút do dự mà xin đồng đội giúp đỡ: “Phô Mai, cùng em đi chém đội trưởng nào.”

Phô Mai “Oa” một tiếng: “Tới dây tới đây!”

Thời Độ lại một lần nữa vòng ra phía sau Ngu Chiếu Hàn, một xạ thủ như vậy mà lại bị cậu chơi ra hiệu quả của thích khách. Có Phô Mai hỗ trợ, cậu căn bản không cần bấm máy, chỉ cần sát thương của đòn đánh bình thường cũng đủ để gi3t chết Ngu Chiếu Hàn.

Nhưng mà, ngay tại thời khắc cậu chuẩn bị ra tay, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cậu lưỡng lự.

Cái này chỉ là trận đánh giải trí giữa những người bạn mà thôi, cặp đôi dùng để đối chiếu lúc nãy, ông chủ nhỏ không nỡ giết bà chủ, còn cậu muốn giết Cá Cá sao?

Phô Mai thấy Thời Độ chậm chạp không có động tác, hô to: “Em trai?!”

Ngu Chiếu Hàn bắt được do dự trong nháy mắt của Thời Độ, xoay người bắn một mũi tên nổ đầu, tàn nhẫn tiễn Thời Độ về điểm hồi sinh, đồng thời còn tiện tay thu lấy đầu người của Phô Mai.

【RH.Shine đánh chết RH.Timeless】

【RH.Shine đánh chết RH.Cheese】

【[ toàn bộ ]RH.Shine:? 】

Thời Độ: “……” Tàn nhẫn nhất vẫn là vợ của cậu.

Phô Mai hét lên: “Timeless đang làm gì! Tiểu Giang, nơi này có người đánh giả, mau tới phun đi!”

Khuôn mặt Thời Độ lạnh lùng: “Câm miệng.”

Giang Địch nói: “Trận giải trí, không phun.”

Tám người đánh hai giờ, Ngu Chiếu Hàn nhớ đến thương tay của Tề Hiến liền nói, “Hôm nay chơi đến đây thôi, nên nghỉ ngơi.”

Ông chủ nhỏ vẫn còn chưa đã thèm, “Ai, tôi còn chưa chơi đủ mà.”

“Hai người có thể ở căn cứ một ngày,” lão Đàm nhiệt tình nói, “Trong căn cứ còn có một phòng trống, dì giúp việc thường xuyên quét tước, trải lại giường là có thể ở.”

Lý Dược Hi có chút động tâm nhưng cũng không đồng ý ngay lập tức. Anh quay người hỏi Nam Tự: “Anh, anh nói đi?”

Nam Tự nhìn thấy mong chờ trong mắt đàn em, “Có thể.”

Phòng Lý Dược Hi cùng Nam Tự ở tạm không có phòng tắm nên chỉ có thể dùng chung phòng tắm công cộng với đám người Thời Độ, Phô Mai. lúc Thời Độ chuẩn bị đi tắm rửa, trong phòng tắm đã có người, cậu xoay người hướng về phía phòng của Ngu Chiếu Hàn.

Ngu Chiếu Hàn mở cửa thì nhìn thấy cậu, nói: “Em đã đến rồi. Vừa lúc, anh có chuyện muốn nói với em.”

Thời Độ trên vai khoác khăn tắm đi vào: “Chuyện gì?”

“Ông chủ nhỏ không đành lòng giết bà chủ, mà anh giết em lại vô cùng vui vẻ.” Trong giọng nói của Ngu Chiếu Hàn mang theo chút mất mát mà chính mình cũng không nhận ra được, “Thông qua đối lập chúng ta có thể được ra kết luận, anh đối với em chỉ có tình đồng đội —— anhkhông phải đồng tính. Thời Độ, thực xin lỗi.”

Thời Độ ngẩn người, buột miệng thốt ra: “Anh đánh rắm.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh không đánh mà.”

“Anh so sánh như vậy là sai.” Thời Độ nói, “Ông chủ nhỏ cùng bà chủ không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chúng ta là. Chúng ta đã quen với việc trong trò chơi tuyệt đối không nương tay với kẻ thù, cái này cũng không thể chứng tỏ chúng ta không phải là đồng tính.”

Ngu Chiếu Hàn bối rối nói: “Ý của em là, chúng ta là đồng tính? Chúng ta đã cong?”

“…… Em chỉ là nói, hình thức ở chung của mỗi cặp tình nhân là không giống nhau, anh không thể luôn lấy chúng ta so sánh với bọn họ được.”

Ngu Chiếu Hàn bị thuyết phục: “Đã biết, anh đi tìm cách phán đoán khác.” Anh nhìn thấy khăn tắm trên vai Thời Độ trên, hỏi: “Em tới mượn phòng tắm sao?”

“Đúng vậy, phòng tắm hiện tại ông chủ nhỏ đang dùng rồi.”

Ngu Chiếu Hàn bỗng nhiên xuất hiện ý tưởng mới: “Thời Độ, em nói xem, ông chủ nhỏ cùng bà chủ sẽ tắm cùng nhau sao?”

Thời Độ: “.”

“Chắc là như vậy, người yêu tắm ch ung cũng là chuyện bình thường mà.” Ngu Chiếu Hàn lại hỏi, “Vậy em có nghĩ tới chuyện tắm ch ung với anh…”

Ngu Chiếu Hàn còn chưa nói xong, trước mặt bỗng dưng tối sầm. Khăn tắm của Thời Độ trùm lên đầu anh, anh còn có thể ngửi được mùi nước giặt quần áo thường có trên người Thời Độ.

Sau đó, Ngu Chiếu Hàn nghe được giọng nói như tức muốn hộc máu của thanh niên, “Đã bảo là anh đừng có hỏi linh tinh. Rốt cuộc là anh muốn hỏi, hay là muốn nhắc nhở em hả, mẹ kiếp.”

Ngu Chiếu Hàn lấy khăn tắm trên đầu ra, “Sao em vẫn luôn không có tố chất như vậy. Anh nói cho em biết, mẹ của anh không thích nhất là những người nói tục đó.”

“…… Xin lỗi.” Thời Độ đè đè giữa mày, mạnh mẽ lấy mỉm cười đối mặt đời người,  “Em cảm thấy, hiện tại em không dùng được phòng tắm của anh nữa, em vẫn nên chờ ông chủ nhỏ tắm xong thì dùng —— ngủ ngon.”

Đêm đó, Ngu Chiếu Hàn lâm thời làm bài tập, góp nhặt không ít tư liệu liên quan đến tình yêu đồng tính, tìm hiểu cặn kẽ… một số chuyện. Sau khi hiểu xong, mặt anh nhăn như quả bóng khi nhìn vào máy tính.

Ngày hôm sau, Ngu Chiếu Hàn cũng dậy sớm giống như ngày thường. Giang Địch đang luyện trong phòng tập thể thao, những thanh niên nghiện net khác vẫn còn chưa tỉnh dậy. Lúc Ngu Chiếu Hàn đi ngang qua phòng tắm ch ung thì nghe được tiếng nước chảy từ trong truyền ra ngoài.

Cửa phòng tắm không đóng, anh đến gần thì nhìn thấy ông chủ nhỏ cùng bà chủ đang đứng song song trước bồn rửa mặt. Bà chủ đang rửa mặt, ông chủ nhỏ thì một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm di động lướt weibo.

Nam Tự thấy Ngu Chiếu Hàn, nói với anh một tiếng “Sớm”. Ngay sau đó, Lý Dược Hi nhìn lại đây, phun bọt trong mồm ra, lộ ra một nụ cười tươi: “Chào buổi sáng nha Shine, cậu dậy thật sớm.”

Ngu Chiếu Hàn nhìn hai người: “Sớm.”

Lý Dược Hi thấy Ngu Chiếu Hàn đứng ở cửa không động, lại không nói lời nào, nhịn không được nói: “Cậu có việc sao?”

Ngu Chiếu Hàn vừa muốn nói chuyện, một bàn tay đã đáp lên vai anh.

“Anh ấy không có việc gì,” Giọng nói của Thời Độ vang lên từ phía sau Ngu Chiếu Hàn, “Quấy rầy, hai người tiếp tục.”

Thời Độ nói xong, ôm bả vai Ngu Chiếu Hàn kéo người rời đi, chỉ để lại ông chủ nhỏ không hiểu chuyện gì mà tiếp tục đánh răng.

Sau khi đi xa, Thời Độ hỏi, “Không phải đã nói không so sánh với bọn họ nữa sao, sao anh lại đi quan sát người ta như vậy?”

“Anh chỉ là đi ngang qua, không tự chủ được mà nhìn thêm một chút.” Giọng nói của Ngu Chiếu Hàn có chút gấp gáp, “Thời Độ, anh biết cách phán đoán xem chúng ta là đồng tính hay không rồi, hôm qua anh đã tìm được rất nhiều tư liệu.”

Thời Độ mặt không đổi sắc: “Không, anh không biết.”

Ngu Chiếu Hàn nghiêm túc mà nói: “Anh thật sự biết.”

Thời Độ làm ra dáng chăm chú lắng nghe: “Vậy anhnói.”

Ngu Chiếu Hàn từ từ kể ra: “Anh nhìn thấy một bài viết ở trên mạng, anh cho rằng có vài phần hợp lý. Trong bài viết có nói, đồng tính sẽ thích đồng tính, là bởi vì bọn họ thích sự quyến rũ của đàn ông hơn.”

“Cho nên?”

“Cho nên bọn họ chú ý đến dáng người hơn là khuôn mặt. Những người đàn ông cả ngày ngâm mình trong phòng tập thể hình, thích mặt quần áo bó làm nổi bật dáng người sẽ phù hợp với thẩm mỹ của những đồng tính nam hơn là những người bề ngoài tinh xảo.”

Thời Độ càng nghe càng cảm thấy vô nghĩa. Cậu dừng bước trước phòng tập thể thao, chỉ vào cậu thanh niên cơ bắp mặc đồ thể thao bó sát ở bên trong, “Tiểu Giang rất phù hợp với tiêu chuẩn của anh, anh cảm thấy cậu ta là gay sao?”

Ngu Chiếu Hàn ngẩn ra, khiếp sợ nói: “Cậu ta sẽ đi tất trắng sao? Trong bài viết có nói, 80% đồng tính đều đi tất trắng.”

Hai người đồng thời nhìn về phía chân Giang Địch. Giang Địch đi một đôi giày chạy bộ đơn giản, phía trên giày lộ ra một đoạn tất màu trắng tinh.

Giang Địch đnag chạy bộ trên máy tập đột nhiên có cảm giác gai gai ở chân. Cậu xoay người thì nhìn thấy hai ánh mắt, một cái đến từ Ngu Chiếu Hàn “Rất tốt, cậu dã thành công khiến tôi kinh ngạc”, còn một cái đến từ Thời Độ “Để ý đến anh nữa thì em chịu thua”.

Giang Địch: “?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.