Ngu Chiếu Hànvẫn gọi điện thoại cho lễ tân. Thời Độ tắm xong, cồn, bông gạc cùng băng cá nhân cũng đã được đưa tới.
Ngu Chiếu Hàn: “Thời Độ, anh để đồ ở trên bàn nhé.”
Thời Độ đi ra phòng tắm, dùng khăn mặt lau đầu mấy cái, hỏi: “Anh không giúp em sao?”
“Em muốn anh giúp em sao?” Ngu Chiếu Hàn trở nên khẩn trương, “Vết thương của em ở gần mắt, mà anh có chút ngốc nghếch. Nhưng mà nếu em thật sự muốn anh giúp em, anh nguyện ý thử một lần.”
Thời Độ nghĩ đến Ngu Chiếu Hàn ăn xiên nướng cũng làm dầu mỡ dính lên quần áo, quyết đoán nói: “Không cần, anh đợi bên cạnh đi.”
Vết thương của Thời Độ cũng khâu sâu, vừa nhỏ lại ngắn, giống như bị mèo cào vậy. Sau khi xử lý vết thương xong, dưới mắt thanh niên nhiều thêm một miếng băng ca nhân nhỏ, càng giống như một học sinh đánh nhau gây chuyện ở ngoài trường.
Không thể bỏ phí bữa ăn khuya được. Ngu Chiếu Hàn ăn vịt, lại ăn gà, cầm lon bia nghe Thời Độ kể chuyện trong nhà.
“Vốn đã nói đánh chuyên nghiệp hai năm, dù thành tích thế nào thì em cũng sẽ giải nghệ tiếp tục đi học. Bây giờ bọn họ lại hối hận rồi, bảo em tháng chín năm nay đúng hạn nhập học.” Thời Độ chửi thề một tiếng, “Tháng chín, vòng loại trực tiếp cũng chưa kết thúc, em học cái rắm ấy.”
Ngu Chiếu Hàn sơ ý một chút, đùi gà trong miệng rơi vào hộp cơm. Anh không kịp cầm lên ăn, liền nói: “Sau vòng loại trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-lam-doi-truong-can-phai-lanh-lung/1965663/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.