Tối hôm đó, đã đến bữa cơm nhưng cô bé Elie nhất định không chịu xuống ăn cùng mọi người, cứ nhất định ngồi lì trong phòng.
"Này, Elie-chan xuống ăn đi còn!"-cô Hanamichi ngước lên tầng mà gọi con.
"Con không ăn, mẹ cứ ăn đi!"-cô bé hét to, quả quyết không ăn.
"Ngài Kattori và cô Hanamichi có thể đợi tôi chút được không?"-Satsuki tiến về phía cầu thang, quay người lại tươi cười nói.
"Cậu định làm gì? Đừng nói là thuyết phục đấy nhé! Cậu nghĩ cái vẻ đẹp trai ấy sẽ làm cô bea động lòng à?"-Kattori cười cười trêu cậu.
"Bây giờ không phải lúc đùa, thưa ngài!"-cậu ra vẻ nghiêm túc đáp lại.
"Cháu định làm vậy thật à? Nhưng con bé vốn ghét người ngoài, nó sẽ không đồng ý đâu!"-mẹ cô bé lo lắng khuyên nhủ.
"Không sao đâu ạ, dẫu gì thì cũng không còn đường lui nữa, phải thử thôi."-cậu xua tay vẻ mặt tràn đầy lạc quan.
"Nếu cháu đã quyết thì đành vậy. Đừng làm con bé thêm bực tức đấy nhé!"-cô Hanamichi đan tay trước ngực, nhẹ nhàng nói.
"Vâng!"
"Rồi rồi, chúc cậu may mắn nhé, chàng trai của hi vọng và trí tuệ!"-Kattori lại cười đùa trêu cậu lần nữa, nhưng câu nói của ông có vẻ đầy ẩn ý.
"Chàng trai của hi vọng và trí tuệ? Ý ngài là gì?"-cậu thắc mắc hỏi.
"Biểu tượng cho nguyên tố của cậu!"
"Ồ, ấn tượng ghê!"-Satsuki xoay lưng bước lên trên tầng.
Đến cửa phòng, cậu lịch sự gõ cửa ngỏ ý muốn vào.
CỘC CỘC CỘC!
"Này Egatsu-chan, em có đó không?"-Satsuki nhỏ giọng gọi cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-tru-ta/2982203/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.