Mặt trời ló rạng sau dãy núi đưa những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng nơi Satsuki đang nằm. Cậu sực tỉnh giấc ngồi hẳn dậy dùng tay ôm lấy khuôn mặt còn đang ngái ngủ. Lúc này, Elie từ ngoài bước vào mạng nước nóng tới, thấy Satsuki tỉnh cô bé hét toáng lên.
"Anh Satsuki, mọi người anh Satsuki tỉnh rồi, tỉnh rồi! Tỉnh dậy rồi!"-cô bé vui mừng cuống quýt đặt chậu nước xuống chạy tới xô vào người Satsuki.
"Úi đau quá!"-Elie đã động vào vết thương của cậu.
"Ấy, em xin lỗi!"-cô bé vội rụt người lại, gãi đầu lè lưỡi cười.
"Ôi trời, chào buổi sáng, Elie-chan!"-Satsuki giơ tay vẫy vẫy nhẹ.
"Vâng, buổi sáng tốt lành!"
Vừa mới nói xong, Kattori xô cửa "rầm" một cái vội chạy vào.
"Người đâu, tỉnh chưa?"-bộ dạng cuống quýt của ông khiến hai người bật cười.
"Ôi trời, xem ngài kìa, tôi có phải sắp chết đến nơi đâu cơ chứ!"-Satsuki cười đùa.
"Cái tên liều nhà cậu, làm tôi lo muốn chết rồi còn nói như vậy được hay sao? Tuổi trẻ các cậu phải có trách nhiệm với bản thân đi chứ! Liều mạng ăn mảnh vậy mà không rủ tôi như vậy thật là xấu tính!"-Kattori chỉ tay về phía cậu to tiếng.
"Ôi trời, thì ra ngài ấy cáu gắt không phải lo cho mình mà là lo mình xơi hết chiến công à?".-Satsuki nhíu mày cười nhạt.
"Vâng thưa ngài, lần sau có mồi tôi nhất định sẽ để phần!"
"Nhớ mồm đấy, quân tử nhất ngôn!"-Kattori cười to khoái chí.
"Ngài thật là...!"-Elie cũng được phen cười thả ga, đến chịu với con người kia, lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-kiem-tru-ta/2982194/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.